Trên mặt của Tạo Hóa thánh hoàng bất giác toát ra một tia cười gằn, mặc dù giao thủ với Hỗn Nguyên Thiên Tôn cùng Thái cổ chư tộc để cho hắn bị trọng thương, nhưng mà chỉ cần đánh chết Hỗn Nguyên Thiên Tôn, cắn nuốt toàn bộ nhục thể của hắn cũng có thể bổ sung một chút, để cho hắn ở trong thời gian càng ngắn khôi phục như cũ.
Mà đang ở một sát na hắn lập tức muốn tiêu diệt Hỗn Nguyên Thiên Tôn, thân thể của hắn chấn động, nụ cười trên mặt đột nhiên đọng lại.
– Sát khí!
Ánh mắt của Tạo Hóa thánh hoàng chợt co lại, đột nhiên nhìn về phía Hi vọng hào.
Hi vọng hào lúc này hoàn toàn yên lặng lại, phòng hộ tráo của nó đã biến mất, chỉ là dựa vào phòng ngự của bản thân thân hạm đang chống đỡ.
Đây là bởi vì tất cả lực lượng của Hi vọng hào đều đang ngưng tụ ở trên Tu La cổ thần pháo, đã không cách nào lại duy trì phòng hộ tráo rồi.
Ở đầu hạm của Hi vọng hào, Tu La cổ thần pháo bắt đầu rung động, vô số kinh văn phức tạp đang nổ vang.
Ở bên trong họng pháo vô cùng cổ xưa mà thâm thúy này hội tụ thành một cỗ lực lượng khủng bố đủ nát bấy ức dặm hư không, bắn ra quang mang chói mắt! Quang mang phát ra mỹ lệ huy hoàng, phảng phất ngôi sao bộc phát, nhưng mà lại quỷ dị không phát ra chút tiếng động nào.
Tựa hồ lực lượng đáng sợ của Tu La cổ thần pháo này đã đem thanh âm trong thiên địa đều cắn nuốt.
Giờ khắc này, thiên địa câu tịch.
Trong tầm mắt chỉ có ánh sáng trắng xóa kia thôn phệ hết thảy, hướng Tạo Hóa thánh hoàng tịch quyển mà qua!
– Hừ!
Tạo Hóa thánh hoàng hừ lạnh một tiếng, ba đạo Tu La pháp chỉ hắn đều thừa nhận rồi, đây chính là đại biểu cho ý chí của Tu La Lộ chủ nhân, hắn cũng chỉ là bị trọng thương, huống chi là Tu La cổ thần pháo do một đám Thiên Tôn phát động.
– Muốn cứu Hỗn Nguyên? Nằm mơ!
Tạo Hóa thánh hoàng cười lạnh khinh thường, mười ngón tay kia giống như không chỉ gãy một ngón, chỉ sợ lại bị thương nữa thì hắn cũng muốn trước hết giết chết Hỗn Nguyên Thiên Tôn, chấm dứt hậu hoạn!
Hưu!
Ở trong cơ thể của Hoang, huyết sắc trường mâu do cốt long ngưng tụ mà thành không chút chùn bước hướng Hỗn Nguyên đâm thẳng tới! – Bồng!
Cốt giáp kia của Hỗn Nguyên Thiên Tôn đã bị hủ thực đến không còn thừa bao nhiêu trực tiếp bị đâm thủng, máu tươi bay vút!
Thân thể của Hỗn Nguyên Thiên Tôn đột nhiên chấn động, hắn trơ mắt nhìn một cây gai xương dữ tợn mà thô to từ trước ngực của hắn đâm ra, mang theo máu tươi của hắn… Mà giờ khắc này trong đôi mắt của Hỗn Nguyên Thiên Tôn lại không có bi ai, không có tức giận, cũng không có không cam lòng.
Hắn có, chỉ là một tia kiên quyết!
Ở trong quang hoa nhàn nhạt, hắn cảm nhận được khí tức đến từ chính Huyền Tình thiên hậu, cỗ hồn lực đã nhạt mà lại nhạt này ở thời khắc điểm cuối sinh mệnh của hắn thủy chung làm bạn ở bên cạnh hắn, để cho hắn mê luyến mà an lòng.
Hắn xông vào trong cơ thể của Hoang không phải là vì phá hư thân thể của nó, hắn tự biết rõ bằng vào lực lượng của mình không thể nào chặt đứt sinh cơ của Hoang.
Hắn không để ý hết thảy, không để ý cốt giáp ngoài thân bị hủ thực, không để ý áp lực đáng sợ đến từ huyết nhục trong cơ thể của Hoang, chính là vì xông vào càng sâu một chút, sâu hơn một chút, rồi sau đó… Ở dưới độ sâu này — Tự bạo!
Phương thức công kích mạnh nhất, sáng lạng nhất, hội tụ toàn bộ sinh mệnh lực, thiêu đốt linh hồn, thiêu đốt năng lượng, cả đời chỉ có thể sử dụng một lần!
…
– Cái gì! Lần công kích này…
Mắt thấy pháo quang của Tu La cổ thần pháo đánh tới, Tạo Hóa thánh hoàng vốn là căn bản không thèm để ý lại thay đổi sắc mặt.
Hắn từ bên trong cỗ năng lượng đáng sợ này cảm nhận được khí tức hủy diệt linh hồn, hơn nữa đáng sợ nhất chính là một đạo năng lượng này tỏa định… chính là nhược điểm duy nhất ở trên người Hoang.
Cũng chính là — thân thể của Tạo Hóa thánh hoàng, tinh thần lạc ấn điểm lưu ở bên trong Hoang!