Nhiều năm luyện võ dẫn đến trên tay Thanh vương có đầy vết chai, chạm đến làn da non mịn của Hạ Liên Phòng luôn làm cho nàng một loại cảm giác tê dại khác thường. Nàng nhịn không được rùng mình một cái, lại hỏi: “Vừa nãy thiếp ở Thọ Ninh cung lại gặp Thập Lục .”
Vừa nghe có liên quan đến phiền toái tinh kia, Thanh vương liền khẽ nhíu mày: “Tại sao nó lại đi Thọ Ninh cung, có phải lại gây họa gì, đi cầu xin mẫu hậu giúp nó giải quyết hay không?”
Hạ Liên Phòng lắc đầu: “Lần này không phải là cầu xin mẫu hậu hỗ trợ giải quyết, mà là cầu xin thiếp giúp hắn cầu tình.”
Thanh vương nghe xong chân tướng, Hạ Liên Phòng có thể xác định, có như trong nháy mắt, biểu tình trên mặt Thanh vương gọi là —— xấu hổ. “Ta thấy Mạt Hồi làm không tệ, loại người tùy ý làm bại hoại khuê dự của nữ tử như Thập Lục nên loạn côn đánh chết mới đúng!” Đánh cũng đã quá tiện nghi cho con thỏ chết bầm kia.
Có câu nói là yêu ai yêu cả đường đi, bởi vì Hạ Liên Phòng cho nên Thanh vương cũng đặc biệt chiếu cố Hạ Mạt Hồi cùng Hạ Lan Tiềm. So với thằng cháu trai cả ngày chỉ biết gặp rắc rối không làm nên trò trống gì, tiểu muội tử cùng tiểu cữu tử thông minh giỏi giang lại cố gắng khắc khổ tất nhiên càng làm người ta thích.
Nghe xong lời Thanh vương, Hạ Liên Phòng buồn cười nói: “Cũng không đến mức như thế, hôm nay nghe Thập Lục nói chuyện, lại liên tưởng đến lời Hồi nhi nói với thiếp, Túc Lang, chàng nói xem… Thập Lục có khả năng là đang giấu tài hay không?”
Nghe vậy, Thanh vương ngạc nhiên nói: “Sao nàng lại nghĩ tới vấn đề này?” Ngoài miệng nói chuyện với thê tử, tay lại đem nàng ôm vào lòng, làm cho nàng dán vào ngực mình, hai người mặt đối mặt đối diện lẫn nhau.
Hạ Liên Phòng nói: “Thiếp cũng là đoán vậy thôi, đoán đúng hay không thiếp cũng không biết. Chỉ là… Trước đây không cảm thấy, hôm nay lại đột nhiên nghĩ như vậy. Có thể khiến nhân vật như Cửu hoàng tử vậy coi là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, Thập Lục hẳn cũng không phải là người đơn giản đúng khôgn?” Nếu Thập Lục hoàng tử thật sự là k vô dụng, Cửu hoàng tử có đủ 1000 loại phương pháp làm cho hắn tử vong “Ngoài ý muốn”. Một hoàng tử không có mẫu phi cũng không có gia tộc ủng hộ, mặc dù là có Hoàng Thượng và Thái Hậu sủng ái thì có thể như thế nào chứ?
“Từ nhỏ, Thập Lục cùng Tiểu Cửu đã là đối thủ. Hai người đều nhìn nhau không vừa mắt, từ nhỏ chính là đấu đến lớn.” Thanh vương thản nhiên nói. “Chỉ là Tiểu Cửu am hiểu tâm kế, Thập Lục lại là kẻ không có tim không có phổi, suốt ngày chỉ muốn ăn uống ngoạn nhạc, lúc đầu so từ mẫu phi ai được sủng ái, đến ai học xong bài Thái Phó giao cho… Hai người này không có lúc nào là không đang tỷ thí. Sau này Hiền phi mất, Thập Lục mới bỏ bê hết thảy.”
Bỏ bê sao? Nếu Thập Lục hoàng tử thật sự là đang giấu tài, như vậy thì, Hạ Liên Phòng liền không cho rằng hắn là đang giấu tài.
“Nhưng mà, A Phòng, nàng có thể yên tâm. Long ỷ kia, kẻ có năng lực ngồi lên nó, sau này truyền cho ai cũng đều là chuyện hoàng huynh mới có thể quyết định. Dù các hoàng tử ưu tú như thế nào, chiếm được nhiều sự ủng hộ như thế nào, nếu không có hoàng huynh gật đầu, hết thảy cũng đều là vô dụng.” Thanh vương nhìn được rất xa. “Chỉ cần có thể bảo vệ giang sơn này, để dân chúng an được cư lạc nghiệp thì ai làm Hoàng Đế cũng có sao đâu?”
Hạ Liên Phòng không nghĩ tới Thanh vương có cái nhìn phóng khoáng như vậy. Nàng biết Thanh vương nói đúng, nhưng nàng không thể quên được những chuyện phát sinh kiếp trước, ai cũng có thể làm Hoàng Đế, chỉ riêng nhị hoàng tử tuyệt đối không thể! Nàng vốn cũng định ủng hộ Thất hoàng tử, cùng thất hoàng tử dù chưa từng ước định, nhưng cũng coi như là hiểu trong lòng mà không nói ra. Nhưng mà, nếu Thập Lục hoàng tử cũng không phải như bề ngoài, nàng… liệu có muốn phản chiến đi ủng hộ Thập Lục hoàng tử? Nếu một ngày kia, Thập Lục hoàng tử đăng cơ làm đế, khi đó hắn nhất định sẽ quảng nạp hậu cung, Hồi nhi của nàng, sẽ giống như Thái Hậu nương nương năm đó.
Hơn nữa, Thập Lục hoàng này … còn có bệnh kín chưa trị, sao có thể làm Hoàng Đế chứ?
Trong lúc nhất thời, Hạ Liên Phòng giãy dụa không thôi. Nàng cảm thấy Thất hoàng tử sẽ là một lựa chọn tốt cho vị trí Hoàng Đế, nhưng cùng lúc đó, nàng lại cảm nhận được sự giãy dụa cùng rối rắm. Thanh vương nhẹ nhàng vỗ lưng của nàng, Hạ Liên Phòng sợ bị hắn nhìn ra tâm tư của bản thân mình, liền đem mặt vùi vào hõm cổ Thanh vương, nhắm mắt lại, yên lặng nói: “Túc lang, thiếp mệt mỏi.”
“Mệt mỏi thì ngủ đi, ta sẽ ở chỗ đây bồi nàng.”
Thanh âm của Thanh vương vô cùng ôn nhu, nhưng trong lòng Hạ Liên Phòng lại rất loạn.
Rõ ràng, trong chuyện các hoàng tử đoạt vị, Thanh vương không đứng về phe ai cả, hắn chỉ nguyện trung thành với Đại Tụng triều, nguyện trung thành với lê dân bách tính, hoàng đế do ai làm cũng được, chỉ cần là minh quân, chỉ cần quốc thái dân an, hắn đều không can thiệp. Nhưng mà chấp niệm của Hạ Liên Phòng lại nói cho nàng biết, tuyệt đối không thể để cho nhị hoàng tử trở thành tân đế, bằng không khi đó Phủ Tĩnh quốc công cũng tốt, phủ đại học sĩ cũng tốt, đều sẽ trở thành đối tượng đầu tiên hắn động thủ diệt trừ!
Cho tới bây giờ Hạ Liên Phòng vẫn không thể lý giải, vì sao nhị hoàng tử lại muốn diệt trừ hai nhà Hạ Lam, chẳng lẽ trước đây bọn họ đã từng đắc tội hắn? Hoặc là từng vô lễ với hắn?
Nàng chính là không nghĩ ra vì sao. Hai nhà Hạ Lam tuy rằng cũng bảo trì trung lập, nhưng cũng đều là trung tâm ái quốc, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện phản quốc thông đồng với địch đại nghịch bất đạo như vậy, nhưng vì cái gì… cuối cùng Nhị hoàng tử lại lấy lý do này để chụp cho Phủ Tĩnh quốc công chứ? Nếu không phải lúc ấy Hạ Hồng Trang đã là nhất quốc chi mẫu, sợ là Hạ gia cũng tránh không thoát.
Nàng suy nghĩ kỹ trong chốc lát cũng không thể chỉnh lý rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra. Sau một lúc lâu, không để ý nữa, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, quản nó như thế nào làm gì, binh đến tướng chặn, nước tới đất ngăn cũng được.
Nghĩ đến đây, tâm tình Hạ Liên Phòng rộng mở sáng sủa ra, nàng nhắm mắt lại, giờ thật sự ngủ say.
Vốn không có ý định ngủ bao lâu, nhưng ai biết vừa tỉnh dậy, màn đêm đã giáng xuống. Hạ Liên Phòng nhìn ánh chiều tà đỏ bừng sắp biến mất, gọi Cầm Thi tới hỏi: “Vương gia đâu?”
“Bẩm vương phi, vương gia đã đi lâu rồi, trước khi đi, dặn chúng nô tì chớ đánh thức vương phi.”
Hạ Liên Phòng gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó lại hỏi: “Vậy, Thái Hậu có phái người tới gọi ta không?”
Cầm Thi lắc đầu: “Không có, vương gia thức dậy đã nói với nô tì, ngài ấy sẽ đi trước một chuyến đến Thọ Ninh cung cùng Thái Hậu nương nương nói rõ ràng, để vương phi không cần lo lắng, còn nói vương phi ngủ đến bao giờ cũng được.”
Hạ Liên Phòng thở dài dưới đáy lòng, còn tiếp tục như vậy, sớm muộn gì có một ngày, nàng sẽ biến thành heo—— một con heo lười.
Lại một lát sau, Thanh vương phái người truyền tin đến, kêu Hạ Liên Phòng không cần chờ hắn dùng bữa tối, hắn sẽ về trễ một chút, bảo nàng chớ để đói bụng. Dùng cơm xong nhớ nghỉ ngơi cho sớm, sáng mai muốn mang nàng rời cung.
Vì thế Cầm Thi mệnh đám cung nhân truyền bữa tối, đứng ở bên cạnh bàn bóc vỏ hạt dẻ cho Hạ Liên Phòng, Hạ Liên Phòng ngủ say mới tỉnh, cũng thật sự đã đói bụng, hiến khi thấy thèm ăn. Bởi vì bữa tối hôm nay chỉ có một mình nàng cho nên trên bàn không có món ăn mặn. Lúc Thanh vương ở cùng nàng, bởi vì Hạ Liên Phòng quen ăn chay cho nên hắn cũng muốn ăn theo, vẫn là Hạ Liên Phòng dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt hắn mới bỏ đi ý nghĩ này.
Vừa uống một ngụm trà trên tay Thiên Tuyền liền tiến vào bẩm báo, nói Thập Lục hoàng tử đang ở bên ngoài Tây điện cầu kiến.
Hạ Liên Phòng: “…” Hắn lại tới làm cái gì, nàng không phải đã nói rõ ràng rồi sao? Hắn bắt nạt Hồi nhi, nếu muốn cầu được Hồi nhi tha thứ thì cũng phải do chính hắn nghĩ biện pháp, nàng quyết sẽ không hỗ trợ. Trên thực tế, Hạ Liên Phòng cảm thấy bản thân mình không bỏ đá xuống giếng đã rất tốt rồi. Dựa theo suy nghĩ của nàng, đăng đồ tử khinh bạc bảo bối muội muội của nàng, ít nhất phải kéo ra ngoài ngũ xa phanh thây chém eo chém đầu một trăm lần ấy chứ. “Cho hắn vào đi.”
Bởi vì đang ngạc nhiên cho nên Hạ Liên Phòng cũng không chú ý đến biểu tình Thiên Tuyền có chút kỳ quái. Nhưng mà, sau khi nàng nhìn thấy Thập Lục hoàng tử đi vào, Hạ Liên Phòng liền sợ ngây người —— vì thế, nàng cũng lộ ra biểu tình không khác Thiên Tuyền là mấy.
Ông trời ơi, đây là Thập Lục hoàng tử đường hoàng ương ngạnh tùy hứng làm bậy kia sao?
Hắn mặc một thân áo choàng màu chàm nhan sắc lịch sự tao nhã, bên hông treo một khối mĩ ngọc, tóc cũng quy củ trang trọng nghiêm chỉnh, cùng hoàn toàn tương phản với dáng vẻ cà lơ phất phơ thường ngày. Đương nhiên, nếu như chỉ là thay đổi trên bề ngoài thì Hạ Liên Phòng cũng không đến mức kinh ngạc như thế, điều thực sự khiến nàng không thể tin được là biểu tình của Thập Lục hoàng tử. Khác hoàn toàn với ngày xưa, giờ này khắc này, Thập Lục hoàng tử đứng ở trước mặt Hạ Liên Phòng, trên người lại có loại khí khái nam nhi không thua gì Thanh vương!
Lúc ban đầu khiếp sợ qua đi, Hạ Liên Phòng liền lập tức hiểu, nàng mỉm cười, buông đũa: “Cho nên suy đoán của ta quả nhiên là đúng, ngươi quả nhiên không giống như biểu hiện bên ngoài.” Nào chỉ là không giống, quả thực là cách biệt một trời một vực. Nhắc tới cũng kỳ quái, rõ ràng là bộ mặt giống nhau, Thập Lục hoàng tử ngày thường thoạt nhìn giống như là một bộ da xinh đẹp nhưng không có giá trị gì. Còn giờ khắc này, dung mạo tuấn tú cũng chỉ như dệt hoa trên gấm cho khí chất của hắn. Sau khi đổi khí chất, cả người đều khác biệt, Hạ Liên Phòng suýt nữa không nhận ra.
“Hoàng thẩm thẩm, van cầu ngài giúp ta đi!” Lần này khẩn cầu không giống kiểu không để ý như ở Thọ Ninh cung buổi sáng nay, Thập Lục hoàng tử bùm một tiếng quỳ xuống trước mặt Hạ Liên Phòng, “Đồng thời ta cũng cầu xin Hoàng thẩm thẩm có thể gật đầu, về sau, để cho ta chiếu cố Hồi nhi!”
Hạ Liên Phòng vẫn cứ dùng ánh mắt mới lạ nhìn hắn, trong ánh mắt để lộ ra các loại các dạng cảm xúc. Sau một lúc lâu nàng mới hỏi: “Ngươi ngụy trang lâu như vậy, hiện tại mới bằng lòng nói thật với ta, sao ta có thể tin tưởng ngươi sau này sẽ đối xử tốt với Hồi nhi chứ?”
Thập Lục hoàng tử trịnh trọng nói: “Ta dùng sinh mệnh của mình cam đoan! Nếu một ngày nào đó ta phụ Hồi nhi, sẽ khiến ta không được chết tử tế!”
Hạ Liên Phòng cười lắc đầu: “Lời thề không có tác dụng ước thúc nhân tâm. Cho dù giờ phút này ngươi phát thề là thật lòng, cũng khó đảm bảo một hai năm sau ngươi sẽ trở mặt không nhận.” Thập Lục hoàng tử hối hận không coi là cái gì, bởi vì dù sao hắn cũng vẫn là nhi tử Hoàng Thượng thương yêu nhất, nhưng Hồi nhi của nàng thì không có vận khí tốt như vậy, đến lúc đó sẽ có bao nhiêu ánh mắt khác thường chỉ trỏ, Hạ Liên Phòng quả thực không dám tưởng tượng. Kiếp trước, chính là bởi vì dư luận xôn xao, lời đồn đãi nổi lên bốn phía nên bách tính mới tin tưởng Thượng Thư phu nhân thật sự là một “Dâm phụ”.
Thập Lục hoàng tử nóng nảy nói: “Vậy ngài muốn như thế nào mới bằng lòng tin tưởng ta?”
“Ta tin hay không tin ngươi, có gì quan trọng.” Hạ Liên Phòng cười nhìn trên mặt Thập Lục hoàng tử xuất hiện vẻ quyết liệt. “Chẳng lẽ quan trọng nhất, không phải là chính ngươi sao? Ngươi muốn ở bên Hồi nhi, ta không phản đối, nhưng ta cũng sẽ không ủng hộ. Nếu ngươi có thể được đến tâm của nàng, vậy dĩ nhiên là tốt; nhưng nếu không chiếm được, cũng đừng vọng tưởng ta sẽ giúp ngươi.”
Thập Lục hoàng tử đứng ở đàng kia một hồi lâu rồi cất giọng kiên định nói: “Ta sẽ không xa cầu Hoàng thẩm thẩm giúp ta, ta chỉ muốn cho Hoàng thẩm thẩm biết, ta đối với Hồi nhi là nghiêm túc, nghiêm túc đến mức… ta nguyện ý bỏ xuống ngụy trang nhiều năm như vậy, quên mất bản thân mình, đi tranh điều nàng mong muốn.”
Hồi nhi mong muốn?
Là cái gì?
Hạ Liên Phòng đang muốn hỏi, Thập Lục hoàng tử khẽ cắn môi, dường như đã hạ quyết tâm gì đó. Giờ phút này Thiên Tuyền cùng Diêu Quang đều đã lui xuống, trong đại điện chỉ còn lại Thập Lục hoàng tử cùng Hạ Liên Phòng. Thập Lục hoàng tử biết, Hạ Liên Phòng chỉ là ngoài miệng nói không can thiệp, nhưng nàng nhất định vẫn sẽ can thiệp, bởi vì Hạ Mạt Hồi là muội muội nàng thương yêu nhất. Mà nếu hắn muốn có được cô nương hắn thích, nhất định phải thuyết phục được Hạ Liên Phòng. Nếu không được Hạ Liên Phòng gật đầu, Hạ Mạt Hồi tuyệt đối sẽ không đáp ứng ở cùng hắn. “Hoàng thẩm thẩm, ngài có thời gian nghe ta nói đôi lời không?”
“Ngươi nói đi.”
“Nương ta chết đã lâu rồi, chuyện này, Hoàng thẩm thẩm chắc cũng đã biết?”
Thấy Thập Lục hoàng tử không gọi Hiền phi nương nương là “Mẫu phi”, ngược lại gọi “Nương”, Hạ Liên Phòng có chút kỳ quái, nhưng vẫn gật gật đầu. Tên tuổi của Hiền phi nương nương nàng đã nghe qua rất nhiều lần, nghe nói đó là chí ái cả đời của Hoàng Thượng, chỉ tiếc, nàng mất sớm, hồng nhan bạc mệnh, không sống đến 30 tuổi đã vội vã ra đi. Hoàng Thượng cho tới nay vẫn thập phần quyến luyến nàng, thỉnh thoảng lại đến cung điện khi Hiền phi nương nương khi còn sống ở ngồi một lát, đủ để thấy trình độ si tình của hắn với Hiền phi nương nương.