Cũng không ngại diệt trừ Vệ gia đảo đã lụi bại!
– Viết hay không viết?
Phương Thiên Thương thẳng tay, tay trái cầm yêu binh đặt ở thắt lưng Vệ Khiếp.
– Ta viết.
Vệ Khiếp khuất nhục, gật đầu đồng ý.
Sau nửa canh giờ.
– Rốt cuộc cũng đã tới!
Sở Vân đứng trên đỉnh núi Song Tử Hạp, từ trên cao nhìn ra phía xa xa. Chỉ thấy trên mặt biển bằng phẳng, cột buồm mọc lên thành từng khóm.
Ngay sau đó, một hạm đội khổng lồ hiện ra trước mắt.
– Thanh Trúc Hào, Mãnh Nha Hào của Phương gia…
Đôi mắt Sở Vân ngưng đọng lại, dễ dàng nhìn thấy hai bảo thuyền ở giữa. Một chiếc màu xanh đen đầy vẻ giận dữ, tràn đầy sức sống, vững chắc như núi. Một chiếc màu đen xen lẫn màu trắng, đầu thuyền như ngà voi, sắc bén uy mãnh.
Chiến hạm cũng là một loại yêu binh.
Chỉ là bởi rất khó nâng cao cấp tu vi, phần lớn chiến hạm tại Tinh Châu đều cấp số Tiểu Yêu. Chiến hạm cấp số Đại Yêu thông thường chính là tàu chỉ huy, là nòng cốt của hạm đội. Chiến hạm cấp số Linh Yêu vô cùng hiếm, chỉ có quần đảo có thế lực lớn mới có thể nắm giữ vài chiếc.
Thanh Trúc Hào, Mãnh Nha Hào chính là bảo thuyền cấp số Đại Yêu. Cũng chính là biểu tượng sức mạnh của Phương gia, nhờ nó mà coi khinh người khác. Trong trí nhớ của Sở Vân, chúng đã mang về ánh sáng hào quang trong nhiều trận chiến. Và ngang sức với Ưng Tường Hào.
– Di, hạm đội Vệ gia cũng cũng tới?
Sở Vân sửng sốt, trong thấy giữa hạm đội tinh kỳ bay phấp phới, mọc lên như rừng. Trong đó cũng có tinh kỳ của Vệ gia.
– Bây giờ Vệ gia đảo chỉ vẻn vẹn có một hạm đội, Vệ gia đảo nhất định sẽ bị uy hiếp. Xem ra vẫn có cơ hội!
Trong mắt Sở Vân hiện ra một đạo thần quang, mơ hồ kích động. Nếu như tiêu diệt được hạm đội này, không chỉ có thể giảm bớt được áp lực lớn. Thậm chí còn tiến thêm một bước về kế hoạch truy tìm mật tàng Tinh Hải Long Cung…
– Nhan Khuyết!
Sở Vân bỗng nhiên thét lớn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL
– Có thuộc hạ!
Nhan Khuyết đứng ra khỏi hàng ngũ.
– Ngươi dẫn năm trăm tinh binh chuông đồng, bố trí mai phục tại cửa hẻm núi. Lúc đầu quân địch tiến vào hẻm núi, ngươi tạm thời bỏ qua. Chờ tới khi ta khai sát, ngươi liền chặn đường lui của địch.
Sở Vân dặn dò nói.
– Thuộc hạ tuân mệnh.
– Vũ Đại Đầu, ngươi thống lĩnh năm trăm sĩ tốt ẩn nấp trên đỉnh núi, chuẩn bị đá vụn cùng cung tên. Đợi Lưu Tinh Tiễn của ta bắn lên bầu trời, ngươi lập tức phát tiễn cùng đất đá bắn xuống hẻm núi.
– Thuộc hạ tuân lênh.
– Lão đa, người thống lĩnh đại đội trấn thủ chỗ sâu nhất tại hẻm núi. Đợi ta dụ bọn chúng qua đây, liền cùng nhau tập sát.
– Tốt!
…
– Nơi đây địa thế rất hiểm yếu!
Phương Trúc đứng trên bảo thuyền Thanh Trúc Hào ngưng thần nhìn về phía Song Tử Hạp, không khỏi chấn động. Địa thế Song Tử Hạp hiểm ác, đáng sợ. Nếu không Phương Toái Không không bị vây khốn như vậy, hắn thực sự không muốn chiến đấu tại chỗ này.
Khi nhận được quân tín, hắn lập tức thống lĩnh đại quân đi tới đây. Trên đường lại tụ họp với hạm đội thứ ba của Vệ gia tạo thành một đội quân khổng lồ, hướng tới đây.
Trong Song Tử Hạp, mơ hồ phát ra âm thanh.
– Vệ gia đảo chủ, cừu địch tập kích Vệ gia đảo của ngươi, bắt tộc nhân của ngươi làm tù binh đang ở ngay trước mặt ngươi. Lúc này cùng tam đệ ta ác chiến một trận, tất nhiên rất mệt mỏi. Lúc này Vệ gia đảo chủ tấn công nhất định thu được toàn thắng.
Phương Trúc cười nhẹ, đứng bên cạnh nói với Vệ gia đảo chủ.