Lời nói đến đây liền quay sang nhìn thầy Tuấn xem động tĩnh . Thầy Tuấn nghe nói vậy thì lại bật cười, trong tiếng cười nghe tiếng chua chát .
– “phong độ ư? chỉ là vẻ hào nhoáng bề ngoài . Nhìn thấy từ bên ngoài thì tưởng hắn ta bao dung độ lượng lắm, nhìn vào thì tưởng hắn ta lịch lãm yêu thương vợ lắm, nhưng thực ra hắn chỉ là một tên biến thái . Để ta nói cho công tử biết, dương vật của tên Đường Lược ấy 10 năm nay không thể cương cứng được nữa , chính là bị liệt dương . Hắn cưới vợ về nhà để thỏa mãn cái thú tính biến thái của hắn . Người phụ nữ hắn cưới về nhìn có vẻ sang trọng, tưởng là vịt hóa thiên nga . Bề ngoài trông quyền quý vậy thôi, bên trong nhục nhã ê chề lắm “
Lời nói vừa dứt , Vạn Vân Phong khẽ ồ lên ngạc nhiên, mà thu nhi thì tròn mắt kinh ngạc . Liệt dương mười năm nay, vậy hắn cưới nàng về để làm gì? Ngày động phòng bị lỡ nhịp không phải là do vô tình, mà là do hắn liệt dương không thể động phòng ư? Vậy là như thế nào? Thu nhi muốn gào lên, nhưng nàng đã chết lặng mất rồi. Lại nói chuyện nhục nhã ê chề ư ? Câu nói ấy có ý gì? Hắn đã làm gì khiến nàng phải nhục nhã ê chề? Thật sự có gì đó không đúng ở đây, thực sự rất không đúng . Thu nhi tức giận lắm, nàng níu tay giật giật Vân Phong như hối thúc . Vạn Vân Phong cũng rất muốn biết, liền hỏi tiếp.
– ” ồ , có chuyện như vậy ư? Mọi chuyện là như thế nào , xin thầy Tuấn nói rõ ?”
Thầy Tuấn lúc này lại thở dài, gắp một miếng mồi ngon , nhấp một miếng rượu rồi lắc đầu .
– “nói biết vậy được rồi , biết nhiều không tốt . Chuyện này đừng nói ra thì hay hơn”
Nói xong lại nâng chén rượu lên uống cạn. Thu nhi nhăn nhó không vui, nàng rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra nhưng thầy Tuấn không nói nữa . Nàng đưa tay níu khẽ Vân Phong mà thôi thúc, Vân Phong lúc này ra hiệu kín cho nàng là hãy yên tâm, hắn vẫn đang moi móc thông tin. Hắn liền rót đầy hai chén rượu , nâng chén lên mời.
– ” thầy Tuấn, xin uống chén rượu cho mát dịu”
Vạn Vân Phong chuốc rượu, cả hai nâng chén rượu lên uống cạn. Chén rượu vừa đặt xuống , Vân Phong đã tiếp tục suy tính con đường của mình . Bây giờ ông không nói , nhưng lát nữa cũng sẽ nói, chỉ cần đủ đô rượu mà thôi . Và từ giờ đến lúc đó cần phải mở câu chuyện rộng ra cho ông ta nói một điều gì đó khác. Vạn Vân Phong lúc này liền hỏi .
– “thưa thầy , người từ bỏ nơi giàu sang phú quý về xây dựng võ đường có phải là người có ước mơ muốn đưa dân tộc ta vươn lên, muốn xây dựng con người của chúng ta tiến bộ hơn ,xây dựng thế hệ trẻ cho tương lai đất nước”
Lời hắn vừa nói xong dường như nói đúng vào ước mơ cháy bỏng của thầy Tuấn, ông lập tức quay sang gật đầu mà nói .
– “không sai , công tử có thể hiểu được hành động của ta , hiểu được tâm ý của ta như vậy thật tốt. Người Phương Nam chúng ta thông minh tài giỏi chẳng kém gì người phương Bắc , nhưng bị chúng đè đầu cưỡi cổ mà không ngóc đầu lên được . Chúng ta ở đây người có võ công cao nhất cũng chỉ đạt đến cấp độ võ sư, còn phương Bắc thì võ tông thiếu gì? Rõ ràng là có sự chênh lệch quá lớn , nguyên do là không được dạy dỗ và đào tạo tử tế. Ta lần này quyết mở võ đường , mong ước của ta là một ngày đào tạo ra được những học trò giỏi hơn ta . Những đứa học trò đấy lại sẽ đào tạo ra những đứa đồ tôn giỏi hơn chúng nó , và một ngày nào đó dân tộc ta có thể đứng ngang được với dân phương bắc, không còn phải cúi đầu chịu nhục nữa. Nếu thật sự có một ngày như thế, lúc ấy ta dù ở suối vàng cũng yên lòng nhắm mắt”
Đây chính là tâm nguyện cháy bỏng của thầy Tuấn, là khát khao cháy bỏng mà ông luôn ấp ủ . Thế nhưng không phải khát khao là được , Vạn Vân Phong lúc này lại tỏ vẻ ngập ngừng .
– “tâm nguyện của thầy Tuấn cũng là tâm nguyện chung của tất cả người nước Nam chúng ta , thế nhưng ước mong thì là vậy nhưng bọn người Hán đâu cho chúng ta thực hiện mơ ước ấy . Chúng cấm chúng ta đi học , đè nén cai trị chúng ta như súc vật, bóc lột chúng ta đến tận xương tủy . Nếu còn người Hán cai trị thì chúng ta làm sao ngóc đầu lên nổi , thì làm sao thực hiện được ước mơ của thầy đây?”
Lời nói như đánh đúng vào chỗ đau nhất trong trái tim của ông ấy, ông ấy nghiến răng ken két đầy tức giận mà quát lên một tiếng.
– ” lũ giặc phương Bắc, ta hận chúng.”
Quát xong lại nâng chén rượu lên uống ừng ực , rượu chảy ra cả bên ngoài ướt áo. Thầy Tuấn lúc này rượu đã thấm đều, ánh mắt long lên sòng sọc, đập cái chén xuống bàn một cái “cốp…” mà trợn mắt mắng .
– “ta hận chúng, lũ giặc phương Bắc xâm lược . Lũ khốn nạn ăn mòn đất của Nước Nam ta , đè đầu cưỡi cổ dân Nước Nam ta không ngẩng lên làm người được. Ta hận không thể đánh đuổi chúng ra khỏi bờ cõi, ta hận mình bất tài vô dụng…”
Tiếng thét từ tận trái tim sâu thẳm, là nỗi lòng chất chứa bao lâu nay không dám nói ra. Như thế này xem ra đã ngấm rượu lắm rồi , Vạn Vân Phong lúc này bắt đầu nói khích .
– “người phương bắc không hẳn ai cũng là giặc . Chẳng hạn như ông bá chủ Đường Lược kia, ông ta tuy là người Hán nhưng làm ăn đàng hoàng ở đất Cổ Loa. Ông ta tạo công ăn việc làm cho nhiều người , cũng đáng được gọi là một người tốt “
Hắn vừa nói dứt lời, võ sư Tuấn vung tay đập xuống bàn cái “rầm…” , trừng mắt mắng .
– “nó là cái thứ khốn nạn , là loài súc vật cặn bã . Ta thật nhục nhã khi bao nhiêu năm qua đi làm hộ vệ cho hắn . Ngươi có biết hắn là người như thế nào không ?”
Vừa nói vừa quay phắt sang nhìn vạn Vân Phong. Vân Phong lúc này cúi đầu thi lễ nói.
– ” tại hạ từ phương xa tới, không biết chuyện xứ này, xin thầy Tuấn nói rõ “
Thầy Tuấn lúc này ánh mắt phẫn nộ, đôi mắt nổi gân máu mà nói .
– “để ta kể cho ngươi nghe, chuyện tên khốn nạn ấy đã khốn nạn như thế nào, biến thái như thế nào , cầm thú như thế nào . Mọi chuyện là thế này …”
Thế là trong cơn say men rượu , thầy Tuấn đã bắt đầu kể lễ ra những điều mà ông luôn giấu kín , kể ra những điều mà ông chưa từng nói ra với ai. Ông kể về thời gian làm hộ vệ của mình, và kể ra số phận thảm thương của tiểu cô nương đến từ làng Thạch Thần, Trần Thị Thu. Vậy là mọi chuyện sẽ nhanh chóng được sáng tỏ.