Một thanh niên ngồi ở giữa đại điện, một tay cầm ngọc bài, nhìn xem tin tức phía trên, một tay không ngừng đánh lấy mặt bàn.
– Chủ nhân, Hoa Ngọc sư tỷ cùng Thanh Mộ sư huynh cầu kiến!
Đúng lúc này, bên ngoài có một thị vệ đi tới.
Hoa Ngọc, Thất Thập Nhị Phong xếp hạng thứ hai, cũng là nữ tính duy nhất trong Thất Thập Nhị Phong.
Thanh Mộ, xếp hạng thứ ba, hai người dắt tay nhau mà đến, cần làm chuyện gì không cần nói cũng biết.
– Để cho bọn hắn tiến đến!
Thanh niên khoát tay.
– Vâng!
Thị vệ gật đầu lui ra ngoài, một lát sau, hai bóng người đi tới.
Hoa Ngọc, thoạt nhìn không quá hai mươi tuổi, hai hàng lông mày đen nhánh, toàn thân cao thấp tản mát ra một cổ khí khái hào hùng bừng bừng, Thanh Mộ thì lão thành, bộ dáng hơn ba mươi tuổi, cử chỉ trầm ổn.
Hai người vừa đi vào gian phòng, một cổ khí thế chỉ cao thủ mới có cùng với thanh niên ở trong đại điện đối ứng, gào thét phong minh.
Bọn họ đều là trẻ tuổi kiệt xuất nhất của Quy Khư Hải, từng cái đều có thực lực mà rất nhiều người cả đời không thể chạm đến, cũng có kiêu ngạo mà rất nhiều người không thể tưởng tượng.
Ba đại cao thủ đồng thời xuất hiện ở trong một phòng, trừ năm đó bài vị thi đấu, đã một ngàn năm chưa từng có rồi.
– Thượng Tuyền cùng Nhiếp Đồng thi đấu, chắc hẳn ngươi cũng biết!
Hoa Ngọc đi vào trước mặt, cũng không nói nhảm, trực tiếp mở miệng, trong thanh âm thanh thúy mang theo không linh, phối hợp dung mạo tuyệt mỹ, để cho người nhìn một cái, liền khó có thể tự kiềm chế.
Bất quá, thanh niên cùng Thanh Mộ đều là người ý chí kiên định, sắc đẹp, tình ái giữa nam nữ, đối với bọn họ bất quá là kinh nghiệm nhân sinh mà thôi, chỉ có Đại Đạo mới là truy cầu Vĩnh Hằng.
– Tuy Thượng Tuyền xếp hạng thứ năm, nhưng kiếm pháp của hắn có phong cách riêng, ngay cả ta cũng không thể không thừa nhận, cực kỳ đáng sợ! Một ngàn năm này, không có bất cứ động tĩnh gì, nhưng bây giờ đột nhiên ra mặt khiêu chiến một nhân vật mới, để cho người không thể tưởng tượng!
Thanh niên lắc đầu.
– Cái này có gì kỳ quái, Nhiếp Đồng kia nhất định là đáng giá hắn ra tay, ý của ta là không bằng chúng ta đi quan sát thoáng một phát, nhìn xem một ngàn năm nay kiếm pháp của Thượng Tuyền đến cùng tu luyện đến mức nào, như vậy đối mặt vài ngày sau bài vị thi đấu, cũng có thể sớm có tâm lý chuẩn bị! Kê Huyền sư huynh, ngươi cảm thấy thế nào?
Thanh Mộ nói.
Kê Huyền, đúng là danh tự của thanh niên ngồi ở bên trong, đệ tử xếp hạng thứ nhất của Thất Thập Nhị Phong.
– Ân! Thực lực của Thượng Tuyền đáng giá quan sát, ta chỉ sợ hắn lựa chọn đối thủ này quá yếu, ngay cả một chiêu cũng tiếp không được đã bị đánh chết, cho dù muốn nhìn cũng nhìn không ra cái gì!
Kê Huyền nói.
– Chắc có lẽ không quá kém, nghe nói mấy ngày trước hắn đơn thương độc mã xâm nhập Minh Tông Phong, một kiếm đánh chết Bạch Dục, kiếm pháp siêu quần!
Thanh Mộ suy nghĩ một chút nói.
– Bạch Dục tự cao tự đại, lần trước có thể xếp thứ mười, mang theo vận khí rất lớn, nếu như chúng ta muốn giết hắn, ngay cả nửa chiêu cũng không cần dùng đến, dùng hắn làm mục tiêu cân nhắc mà nói, không có bất cứ tác dụng gì!
Kê Huyền hừ một tiếng, trong lời nói mang theo khinh thường nồng đậm:
– Đúng rồi, Nhiếp Đồng này còn có một ca ca, các ngươi nghe nói chưa?
– Ngươi nói Nhiếp Vân?
Hoa Ngọc nhíu mày một cái.
– Ân, Nhiếp Vân này so với Nhiếp Đồng huyên náo động tĩnh càng lớn, trực tiếp ở trước Quy Vân Phong của ta làm ra Liên Nguyệt Phong, không chỉ như thế, còn công nhiên tiến vào ở, quả thực không để chúng ta vào mắt! Ý của ta rất đơn giản, Thượng Tuyền đã khiêu chiến Nhiếp Đồng, gây ra động tĩnh lớn như vậy, ta ý định trực tiếp khiêu chiến Nhiếp Vân, giết uy phong của người này!
Kê Huyền khẽ nói.
Quy Vân Phong là ngọn núi xếp hàng thứ nhất của Thất Thập Nhị Phong, chỗ ở của Kê Huyền.