Mỗi bước đi của anh đều hao phí tâm trí và sức lực.
Cô biết anh khó xử, cho nên dù có nhớ anh đến thế nào cũng cam tâm tình nguyện ở lại nơi này. ì Như vậy, anh sẽ cảm thấy an tâm, sẽ dốc hết toàn bộ trí lực để đối phó với Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử .
Chỉ là…nhớ.
Rất muốn rất muốn.
Cô rốt cuộc nhịn không được liền lấy điện thoại trực tiếp gọi video cho anh.
Điện thoại reo lên một lúc lâu mới có người bắt máy, nhưng chỉ có giọng nói.
Anh có thể thấy cô, nhưng cô lại không thể nhìn thấy anh.
“Trúc Linh.”
Chỉ hai chữ ngắn ngủn, có một chút ngượng ngùng và vội vàng, thực hiển nhiên là không ngờ được cô sẽ gọi video cho mình.
Anh có chút tiều tụy, mấy ngày này anh chẳng phân biệt ban ngày hay đêm tối, dốc hết sức mình để giải quyết công việc ở phòng Thương mại, anh không muốn cô nhìn thấy mình trong bộ dạng hốc hác như vậy.
“Em nhớ anh.”
Hứa Trúc Linh cố nén lại tiếng khóc nức nở để nói ra bốn chữ này.
Sau khi Cố Thành Trung nghe xong thì rơi vào trâm mặc một hồi lâu.
Thật lâu sau, anh mới nói: “Anh cũng nhớ em.”
“Đúng vậy, anh nhớ em, trước kia anh nhớ em thì sẽ trực tiếp đến gặp em.
Nhưng hiện tại, anh nhớ em thì anh chỉ nói ngoài miệng thôi phải không?”
“Trúc Linh…”
Cố Thành Trung đặc biệt khó chịu khi nghe những lời này.