“Không cần, tôi ăn gần xong rồi, tôi đi về đây.”
“Vậy sao?”
“Gái này, trả lại cho cô.”
“Quên đi, Bạch Minh Châu đã nhìn thấy hết rồi, trả lại cho tôi cũng không tốt. Hơn nữa cậu đeo cái này ra ngoài thì sẽ không ai đến bắt chuyện với anh, có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái. Chỉ là một cái vòng da mà thôi, anh đừng để trong lòng, tôi cũng sẽ không để trong lòng.”
Lê Sa thờ ơ nói, đó chỉ là một cái vòng da mà thôi, không cần phải quan tâm.
Cô đã nói như vậy thì Diên cũng không còn gì để nói, gật gật đầu xoay người đi ra ngoài.
Khi ra tới cửa, anh ta nói: “Lát nữa cô định làm gì? Đi ngủ sao?”
“Đi xuống trả dĩa đựng trái cây, thuận tiện trò chuyện với mọi người.”
“Thay quân áo đi, dưới lầu có đàn ông.”
Anh nhàn nhạt nói một câu rồi mím môi nhanh chóng rời đi.
“Thay quần áo là có ý gì?”
Lê Sa nghe xong cảm thấy mơ hồ, không thể không cúi xuống nhìn.
Quần áo của cô…ướt đến mức có thể nhìn thấy đường viền của áo lót ren bên trong.
Nói cách khác, Diên ở đây mười phút và cũng đã nhìn nó trong mười phút?
Trong nháy mắt tâm trạng của cô vô cùng suy sụp, chỉ muốn lập tức đào một cái hố rồi chui xuống đóI Bóng đêm đã dần dần bao phủ, Hứa Trúc Linh trăn trọc trở mình, bụng càng ngày càng lớn nên vận động có chút khó khăn, ban đêm ngủ cũng không ngon giấc.
Tuy răng ban ngày tươi cười vui vẻ, nhìn không có việc gì, nhưng mỗi khi đêm khuya tĩnh lặng thì có một loại bệnh bộc phát giày vò thân thể cô.
Ba ba đỉnh, đỉnh ly hận là cao nhất.
Chín chín bệnh, bệnh tương tư là khổ nhất.