Trương Thác xem tin nhắn trên điện thoại, khóe miệng treo lên một nụ cười, đêm đó anh tấn công ở trên biển thách thức khắp nơi đến chiến đấu, mặt đầy tự tin nói với Sài Vạn Hoành, tuyệt đối không ai có thể đánh vào đảo Quang Minh, câu nói này, thoạt nhìn giống như nói cho Sài Vạn Hoành, thực ra, là nói cho những người núp trong bóng tối nghe thấy.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của Trương Thác, rất nhanh đã có người tìm tới cửa.
Trương Thác nhìn đám người Huyền Thiên Lân ngồi trên bàn cơm nói: “Các vị tiền bối, có chuyện, cần mấy người phải hỗ trợ”
“Ha hal” Huyền Thiên Lân căn bản không hỏi một tiếng cái gì, đứng lên, hoạt động lại vai: “Cũng được, cơm nước no nê, là lúc nên hoạt động gân cốt!”
Trong tòa thành sắt thép, nằm trong phạm vi của đảo Quang Minh, có mấy bóng người cấp tốc đi qua đi lại, có mấy người Ngưng Khí giai đoạn cuối bọn họ, vào đảo Quang Minh, như vào chốn không người, bây giờ, mấy luyện khí giả trên thế giới với thực lực vương giả ở đảo Quang Minh, đã có vẻ hơi gầy yếu.
Vài tên cường giả Ngưng Khí giai đoạn cuối, bọn họ hành động mau lẹ, đi trong phạm vi đảo Quang Minh, hoàn toàn nhàn nhã giống như đi bộ, những máy móc thời tương lai được bố trí, căn bản là không thể ngăn cản những cường giả này.
“Ha ha, cái tên họ Trương kia, đúng là nói khoác mà không biết ngượng, đảo Quang Minh này của anh ta, chỉ đến như thế, chúng ta nói đến là đến, nói đi là có thể đi” Một người cực kỳ coi thường nói.
“Còn tự tin vô cùng nói không người nào có thể phá, thật không biết anh ta lấy tự tin ở đâu?”
“Ở đây, thế lực có thể lên cấp đã luyện khí giả đỉnh cấp thế giới? Quả thực buồn cười!”
“Cái gọi là đảo Quang Minh, chỉ yếu đuối như vỏ trứng gà, đụng vào là nát!”
“Đi thôi, xem ra tên Trương Thác này, cũng chỉ là cậy mạnh bên ngoài, thích nói láo, đảo Quang Minh, bất cứ lúc nào cũng có thể diệt!”
Vài tên cao thủ Ngưng Khí hàng đầu, ở đảo Quang Minh đi lòng vòng một vòng, chuẩn bị rời đi, thông báo tin tức đảo Quang Minh yếu đuối ra bên ngoài.
Giữa lúc mấy người đang định rời khỏi thì, một tiếng cười lớn vang lên.
“Đi? Một đám nhãi ranh cảnh giới Ngưng Khí, đảo Quang Minh này, há lại là nơi để các người nói đến là đến, nói đi là đi?
