Bất kỳ lực lượng, ánh sáng nào đều không thoát được thôn phệ của nó, giống như một cái hắc động không có chừng mực, mang theo bí lực kinh khủng.
Ba sát, ba sát, không gian chung quanh liên tục phá toái, lực lượng tối cường mà Hỗn Nguyên Thiên Tôn phóng thích ra cũng chỉ là hơi đình trệ tốc độ của Hồng Mông linh châu một chút, cũng lại không hề có tác dụng.
– Chúng ta rút lui!
Vốn là nhóm Thiên Tôn Thánh tộc hiệp đồng phủ kín Hi vọng hào, thấy Tạo Hóa thánh hoàng bắt đầu vận dùng lực lượng của Hồng Mông linh châu đều sợ bị liên lụy, bị hắc động kia cuốn vào mà nói, vậy liền chết đến không thể chết hơn nữa rồi!
…
Bắt đầu, đây là cơ hội cuối cùng rồi…
Ở trong Hi vọng hào, lão Thần Hoàng cầm lấy Thần minh pháp chỉ Phong tự ngôn.
– Để cho ta tới đi….
Lão tộc trưởng của Thiên tộc đứng dậy, hắn đã nhìn ra lão Thần Hoàng cũng định hiến tế tự thân, thiêu đốt pháp chỉ.
Nhưng mà một mình lão Thần Hoàng cũng không đủ.
– Đã một ức năm rồi, ta bồi ngươi… Đi đoạn đường cuối cùng này!
Tộc trưởng Thiên tộc hàm tiếu nói, chậm rãi đi tới bên người lão Thần Hoàng.
Thấy một màn như vậy, cường giả của Thái cổ chư tộc từng người vẻ mặt ảm đạm.
Đế Vô Ngân, Thác Bạt Khuê thân thể run rẩy, Vô Yên lệ rơi đầy mặt, Lâm Minh nhắm hai mắt lại, bọn họ muốn nói cái gì, cuối cùng cũng là không nói ra được.
Bởi vì lúc này, nói ra cũng không có ý nghĩa gì.
Tu La pháp chỉ Phong tự ngôn từ từ tung bay, bay đến giữa Thần tộc lão Thần Hoàng cùng Thiên tộc tộc trưởng.
Hai lão nhân này phiêu nhiên bay lên.
Thiên tộc tộc trưởng nhìn lão Thần Hoàng, thở dài nói:
– Lúc chúng ta còn trẻ, cùng nhau tìm kiếm Thái cổ giới di tích, rồi sau đó cả đời này chúng ta kề vai chiến đấu không biết bao nhiêu lần, giữa chúng ta cũng bởi vì chủng tộc của riêng mình mà tranh đấu, bất quá ta thủy chung kém ngươi một bậc…
Lão Thần Hoàng lắc đầu:
– Đều đã qua, hôm nay chúng ta lại phải cùng nhau chiến đấu, hơn nữa còn là một lần cuối cùng…
Nói tới đây hai lão giả đều cười, cười rất thản nhiên, Thần minh pháp chỉ càng ngày càng sáng, hai mắt của lão Thần Hoàng nhắm nghiền, nói:
– Nhờ vào ngươi, ta không có bao nhiêu lực lượng.
– Ta biết!
Nói xong câu đó, hai lão giả đứng ở điểm quyền lực cao nhất của Thái cổ chư tọc, thna thể của bọn họ giống như là hai vầng mặt trời hừng hực thiêu đốt, từng luồng sinh mệnh tinh nguyên từ thất khiếu cho tới từng lỗ chân lông trên thân thể cuồn cuộn không dứt tràn vào trong hắc sắc Thần minh pháp chỉ.
Mỗi một luồng sinh mệnh chi nguyên tràn vào, Thần minh pháp chỉ liền được thắp sáng liên một phần.
Dần dần càng ngày càng chói mắt, mà thân thể của hai lão tộc trưởng lại bắt đầu giống như tảng đá, từng điểm đang hôi hóa, vỡ vụn.
Hắc sắc Thần minh pháp chỉ bắt đầu kịch liệt bành trướng không ngừng, mỗi một luồng phù văn cổ xưa đều mang theo một loại ý vị mênh mông, xa xưa, bắn ra từng luồng quang mang đen như mực.
Những quang mang này đều mang theo khí tức Tu La chiến thần bàng bạc, mang theo lực lượng như uyên như ngục.
Ông ông!
Không gian đang run rẩy, bị hắc quang chạm vào, một chút không gian đều bị ngạnh sinh sinh giam cầm, bên trong ánh sáng vặn vẹo, ngay cả bụi bặm, thậm chí lực lượng pháp tắc căn nguyên nhất cư nhiên đều bị đống kết, phảng phất như khối băng đống kết đen nhánh, làm lòng người run sợ.
Một thanh âm rào rào vang lên, thân thể của ahi lão giả phảng phất như lá rụng, tiêu tán trong không trung, một luồng sinh mệnh tinh ngyên bàng bạc to lớn cuối cùng của bọn họ cũng trong nháy mắt tràn vào trong Thần minh pháp chỉ kia.
Ầm!
Thần minh pháp chỉ biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là một loại hắc ám thâm trầm, bên trong mãnh liệt xuất ra xúc tu đen nhánh chi chít ngang qua hư không.
Trong những xúc tu này có hàng tỉ phù văn đang lóe lên, xuyên thủng hư không, điên cuồng bùng lên, hướng phía ngoài xông tới…
Tất cả võ giả của Thái cổ di tọc đều tâm tình trầm trọng, đây là một kích mà hai lão tộc trưởng dùng tính mạng đổi lấy.