Về những chuyện xảy ra sau đó, Trương Thác cũng không quản được, anh bây giờ còn có chuyện khác phải làm.
Khoảnh khắc bản thân bước vào được Phú Thần cũng đã qua hơn mười giờ đồng hồ, trận chiến hôm qua quá lớn, tuy sẽ không ảnh hưởng đến người bình thường, nhưng nhất định sẽ có nhà luyện khí chú ý đến. Chuyện tối hôm qua bản thân làm, kể cả lời nói, tất nhiên sẽ có không ít người ẩn nấp trong bóng tối đều đã nhìn thấy, Trương Thác hoàn toàn có thể nghĩ ra, khi tuyên bố bản thân là đồ đệ của Lục Giả Hành, ngay lập tức sẽ có bao nhiêu ánh mắt nhìn về phía mình.
Nhưng mà trong chuyện này đối với Trương Thác cũng không có gì to tát, bọn họ nhìn thì cứ để bọn họ nhìn, đây là điều mà mỗi một cường giả đều phải trải qua, Trương Thác nghĩ bản thân hiện tại cũng có thể xem là một cường giả.
Tuyên chiến với Phản Tổ Minh, một nhà luyện khí có thế lực lớn ở đảo Quang Minh như vậy, chỉ sợ đảo Quang Minh rất nhanh sẽ có phiền phức tìm đến cửa.
Trương Thác đã sớm đặt vé máy bay đi Sossusvlei, vừa ra khỏi khách sạn, anh liền chạy đến sân bay.
Hai mươi tiếng sau, vì sự khác biệt múi giờ, Sossusvlei lúc này đã 8 giờ sáng.
Thành phố thép này được xây dựng trong sa mạc, dưới sự cai trị của đảo Quang Minh, đã trở nên vô cùng huy hoàng, thành phố vẫn đang hoạt động bình thường, mọi người từ sớm đã bắt đầu làm việc, bởi vì tính đặc thù của thành phố này, trong thời đại Internet này, rất nhanh đã được cư dân mạng phát hiện ra, thành phố thép trong sa mạc, chỉ dựa vào tiêu đề này cũng đã thu hút một lượng lớn khách đến tham quan du lịch.
Đối với những người ra vào bình thường này, đảo Quang Minh sẽ không can thiệp vào nhiều, thậm chí còn rất hoan nghênh, trong vòng một tháng đã biến tòa thành sắt thép này thành một thành phố du lịch nổi tiếng.
Tưởng tượng một chút, rằng bản thân đang sống trong một tòa nhà công nghệ cao, trong một căn phòng sang trọng, uống nước ép dưa hấu băng, đứng trước cửa kính trong suốt khổng lồ cao từ trần xuống tận sàn nhà, nhìn ra sa mạc vô tận, cảm giác này khiến người ta muốn bay khắp nơi, chỉ để có được cảm giác này mà đã có vô số người không hề từ bỏ.
Có người mua một món ăn nhẹ ở quầy hàng ven đường của thành phố, rất hợp khẩu vị, cho thêm mười ngàn tiền bo, ông chủ liền tức giận thổi râu trừng mắt.
“Ý anh là sao? Khinh thường ai vậy?”