Nhìn cái xẻng vàng trong tay, ông Đổng như đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, lập tức nhìn về phía chị Huệ bên cạnh, với thân phận của Trương Ức Thùy, nhất định sẽ không nói lời bịa đặt cố ý gây xích mích mối quan hệ với Tuệ, nói như vậy, Tuệ vẫn luôn lừa ông ta, nhất định trước đây là chị ta đuổi Trương Ức Thùy đi!
Ông Đổng đã đoán ra được điều này, ánh mắt nhìn chị Huệ nghiêm nghị hơn rất nhiều: “Tuệ, em nói thật cho anh biết, em lừa anh làm một việc như vậy, rốt cuộc là muốn cái gì!”
Quang Minh Chị Tuệ bị ông Đổng nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng vô cùng hoảng, sau khi biết được thân phận của Trương Thác, chị ta biết rất rõ bản thân không còn cách nào có thể nói dối như trước được nữa.
Con ngươi của chị Tuệ không ngừng đảo qua lại quanh hốc mắt, đột nhiên phủ một tầng nước, nước mắt theo khóe mắt mà rơi xuống: “Ông Đổng, em và anh đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, lúc nào cũng ở bên anh, cũng chẳng tính toán anh điều gì, nhưng em chỉ có một đứa em trai, cũng phải suy nghĩ cho nó một chút chứ! Một giải thưởng Mountbatton đối với anh mà nói chỉ đơn giản là một tâm nguyện mà thôi, có hay không cũng chẳng ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của anhh, nhưng với em em thì khác, đối với nó mà nói, đây là cơ hội ngàn năm có một! Em thừa nhận, em lừa gạt anh, nhưng em cũng là vì người thân của mình, nếu em trai anh có mệnh hệ gì, anh có thể không bận tâm mà làm việc không?”
Dáng vẻ đầy nước mắt của chị Tuệ, lại thêm lời nói chua xót như vậy, làm lòng ông Đổng nhất thời mềm nhữn.
“Tuệ, em đừng khóc, nếu em thật sự muốn giúp em mình, hoàn toàn có thể nói cho anh biết, chúng ta có thể nghĩ cách khác, em không cần phải lừa anh làm gì”
Ông Đổng vội vàng đưa tay, muốn lau nước mắt đang trào ra từ khóe mắt của chị Tuệ.
“Em phải nói thế nào với anh đây chứ?” Chị Tuệ đẩy tay Ông Đổng ra: “Ông Đổng, em thật sự không biết những người bạn của anh đã nói gì với anh sao? Họ nói em ở bên anh là vì tiền, là vì để anh bảo vệ em! Làm sao em có thể yêu cầu anh chứ, sao dám yêu cầu anh làm điều gì?”
Ông Đổng nhất thời không nghĩ thông, thở dài: “Tuệ, là anh không tốt, sau này anh…”
“Ông Đổng” Trương Thác đột nhiên mở miệng.
“Bá…” Ông Đổng theo bản năng định gọi Thác, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại: “Cậu Trương, anh nói đi”
Trương Thác nhìn chị Tuệ, mở miệng nói: “Lúc trước cháu nhận được ít tin tức, ảnh hưởng tới chú không ít, chú nhớ xử lí chúng đi”
Ông Đổng nhíu mày: “Ảnh hưởng không tốt tới chú?”