– Phu nhân của ngươi?
Nam nhân mắt lóe tia sáng kinh ngạc, tình báo có sai sót?
– Nơi đây không phải chỗ nói chuyện, đi theo ta.
Miêu Nghị bỏ lại câu nói rồi xoay người vén rèm châu, đi ra ngoài.
Nam nhân khoanh tay đi theo, khá to gan.
Phụ nhân nghiêng đầu ra hiệu ba người Vân Tri Thu đi trước, nếu có gì bất trắc sẽ lấy mạng ba người.
Đoàn người đi tới hậu viện, lên lầu, vào phòng của Vân Tri Thu, mọi thứ diễn ra trong động tiên.
Vào trong đình ngồi xuống, Miêu Nghị giơ tay mời hai phu phụ ngồi.
Miêu Nghị quay đầu ra lệnh:
– Có khách quý đến, Thiên Nhi, Tuyết Nhi, dâng trà.
Nam nhân ngồi xuống, phụ nhân thì cung kính đứng bên cạnh, tôn ti rõ ràng.
Nam nhân nhanh chóng quét mắt hoàn cảnh trong động tiên. Điều này khác với kế hoạch ban đầu, bọn họ vốn định liên lạc với Miêu Nghị, khiến hắn tạm đóng phòng hộ trận trong Thủ Thành cung rồi nam nhân sẽ từ lòng đất chui vào trong, đối mặt nói chuyện với hắn.
Miêu Nghị nhìn phản ứng của hai phụ phụ, hắn cười nói với nam nhân:
– Xem ra ngươi mới là chính chủ, nào, mời dùng trà.
Miêu Nghị giơ tay mời.
Nam nhân nói:
– Miễn dùng trà đi, ngươi sẽ bỏ độc.
– Ha ha ha!
Miêu Nghị lắc đầu cười nói:
– Một chốc bất đắc dĩ vì tự bảo vệ mình mà để lại tiếng xấu, khiến khách quý mắc công nhớ.
Nam nhân nói:
– Ta thật muốn xác nhận ngươi có phải là chính chủ không.
Miêu Nghị cười hỏi:
– Chẳng lẽ chưa ai miêu tả bề ngoài của ta cho ngươi biết sao?
Nam nhân nói:
– Có quá nhiều kỹ xảo vặt, phải đề phòng.
– Ha ha ha!
Miêu Nghị móc ngọc điệp quan chức đại thống lĩnh của mình ra, đẩy tới trước. Miêu Nghị lại móc một khối ngọc điệp trống đánh pháp ấn vào, đẩy qua cho đối phương thẩm tra đối chiếu.
– Mời kiểm nghiệm, tuyệt đối thật trăm phần trăm.
Ngọc điệp quan chức Thiên Đình rất khó giải mạo, cần lấy một khối, từ phía trên xin xuống, mặt trên có pháp ấn mỗi cấp thượng quan phê cho. Ví dụ khối ngọc điệp của Miêu Nghị có pháp ấn từ Đại đô đốc, đô thống, Tổng Trấn Thiên Nhai cuối cùng mới là pháp ấn của chính hắn. Trên ngọc điệp có cấm chế, đánh pháp ấn vào rồi tự tiện sửa đổi sẽ làm ngọc điệp quan chức tự động hủy.
Thẩm tra đối chiếu đúng là hàng thật rồi nam nhân đẩy trả đồ:
– Ngươi ra cung như vậy không sợ bị người theo dõi sao?
Miêu Nghị bưng trà lên nhấp một ngụm:
– Ngươi nói ngược rồi, ta có gì phải sợ? Người sợ là ngươi mới đúng, yên tâm, bên ngoài không có người biết ta đến đây.
– Không ai biết ngươi đến đây?
Nam nhân nhìn chằm chằm Miêu Nghị dáng vẻ thản nhiên, hừ lạnh một tiếng:
– Lá gan lớn lắm, không sợ ta giết ngươi?
Miêu Nghị nói:
– Mạng sống của ta không quan trọng, mạng nhỏ của ngươi quan trọng hơn ta. Hù dọa người mà không được thì đừng nói nữa, ngươi là ai?
Nam nhân mắt lóe tia sáng nói:
– Ngươi nói ngươi chờ lâu rồi, chẳng lẽ không biết ta đến vì cái gì?
Nam nhân đang nghi ngờ trong trữ vật thủ trạc có chứng cứ không.
Miêu Nghị nói:
– Có biết hay không thì trong lòng ta tự hiểu, ta chỉ nói chuyện với chính chủ, không thể ai đó chui ra thăm dò thì ta cứ phải nói hết cho những người đó biết đi?
Mãi đến bây giờ hai người vẫn không nhắc gì tới chuyện ám sát, di vật của thích khách. Nam nhân chưa xác nhận trong trữ vật thủ trạc có vật chứng hay không thì chẳng muốn bị lộ thân phận, lỡ trong tay Miêu Nghị không có chứng cứ mà gã lộ thân phận thì tương đương với không đánh đã khai. Miêu Nghị thì khi chưa xác nhận thân phận của đối phương sẽ không nói lung tung, lỡ có kẻ xấu xa giả mạo bàn tay đen sau màn đến dụ hắn thì sao? Đây là thứ giữ mạng của hắn, qua loa giao ra tương đương tự sát.
Nam nhân nói:
– Biết thân phận thật của ta thì sao? Ngươi làm sao có thể xác định ta là chính chủ mà không phải người đến thăm dò trước?
Miêu Nghị nói:
– Thứ trong tay của ta có thể chứng minh ngươi có đúng là chính chủ không, chẳng phải ngươi đến vì thứ này sao?
Nam nhân nói:
– Nếu không thể chứng minh thứ trong tay ngươi liên quan đến ta thì ngươi nên biết hậu quả khi đã biết thân phận của ta.
