“Cậu muốn chết hả?”
Đến khi Dương Thanh lại định tấn công cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh còn lại, đối phương đã nhanh chóng phản ứng, trợn mắt tung chưởng.
Dương Thanh vốn có chuẩn bị từ trước, ngay khi đối phương ra đòn đã đạp mạnh xuống đất thoät cái lùi ra sau.
Chưởng của cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh cơ hồ sượt qua đầu anh.
“Sư phụ cứu conl”
Dương Thanh đã chạy ra trốn sau lưng Vô Danh.
Anh biết với thực lực hiện giờ của mình, đánh trọng thương một cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh đã là cực hạn.
Muốn đánh thêm một người nữa hoàn toàn không có cơ hội. Đối phương đã có cảnh giác với anh.
“Chết đi cho tôi!”
Cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh thấy Dương Thanh tránh thoát lập tức nổi giận, thoáng chốc lao vọt tới.
Nhưng Vô Danh đang đứng trước mặt Dương Thanh. Ông ta muốn đánh giết anh phải vượt qua cửa ải của Vô Danh.
“Chết đi!”
Cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh gào lên, tung chưởng đánh xuống muốn tiêu diệt Vô Danh.
“Không biết tự lượng sức mình!”
Vô Danh khinh thường nói, hời hợt vung tay lên: “Giết!”
“Bịch!”
Lão đứng im tại chỗ tung chưởng võ tới.
Dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, lồng ngực của cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh kia lún vào, cơ thể bay thẳng ra ngoài như đạn pháo.
Người còn chưa rơi xuống đất đã tắt thở.