Diên nhắm mắt lại tràn ngập đau đớn. Người ta sống trên thế giới đều mắc nợ một người.
Có thể là người khác nợ mình, cũng có thể là mình nợ người khác.
Có những lúc, đó lại là một món nợ khó trả, cũng chả ai có thể tính cho rõ ràng được.
Đến giờ cơm tối, tâm trạng của Diên cuối cùng cũng bình tĩnh hơn một chút, Bạch Minh Châu mau chóng đưa bàn tay nhỏ bé của con bé ra với anh ta khi anh ta đi xuống lầu.
“Bạn gái của anh buổi chiều tiêu hết 45 triệu, anh mau chóng thanh toán đi.”
N E Diên hơi nhướng mày lên rồi nhìn Lê Sa trong góc.
Cô vô tư vừa mỉm cười với anh vừa chớp mắt, giống như một đứa trẻ nghịch ngợm, ngây thơ.
“Là ai tiêu tiền, cô phải tìm người đó đi chứ.”
“Nhưng cô ấy không có tiền, anh lại có tiền. Cô ấy không chỉ nợ tôi, cô ấy còn nợ cả Trúc Linh. Nhanh lên nhanh lên, tôi chấp nhận chuyển khoản qua zalo luôn đó, nhanh lên.”
Diên thật là một người ngu ngốc khi ăn đắng rồi, anh đắng miệng khó nói.
Con nha đầu này chính là nước bẩn, kỳ quặc, lúc nào phạm luật, đổi luật và vi phạm quy định của anh ta.
Đã vậy còn tìm không ra điểm yếu của ả chứ.
Bây giờ cô ấy tìm người chơi mạt chược sau bữa cơm tối, phụ nữ có thai không thể ngồi lâu nên ba người họ sẽ đánh mạt chược với chủ nhà.
Chủ nhà ngồi giữa những người phụ TIẾT “Ba chiếc vòng cổ Ngọc Lục Bảo cùng với một chiếc vòng Pandora.”
“Trang sức Cartier, King Friedl”
Mấy trận đầu Lê Sa thường thua nhưng mà nếu thua, Diên sẽ trả tiền.