Anh hiểu rõ tính cách của ông cụ. Sư phụ đã không muốn nói thì chắc chắn sẽ không nói ra nửa lời.
Nhưng lời nói của Vô Danh khiến anh càng tò mò chuyện của bố mẹ mình hơn.
“Sư phụ cho con hỏi một câu cuối cùng, mẹ con là Dương Tuyết Nhạn sao?”
Dương Thanh bỗng nhìn Vô Danh, ánh mắt cố chấp.
Vô Danh nhìn chăm chằm anh hồi lâu mới đáp: “Sau này con sẽ biết!”
“Con chỉ cần biết với thực lực hiện giờ, con vần chưa đủ tư cách biết một số chuyện. Càng biết nhiều con sẽ càng gặp nguy hiểm”.
“Lần này ta tới Hoàng tộc họ Long cứu con, nhưng không phải lần nào ta cũng tới cứu con được”.
Dương Thanh gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Thực lực của anh rất mạnh, nhìn như vô địch khắp Chiêu Châu. Thế nhưng nghe Vô Danh nói, anh mới nhận ra con đường cần đi vẫn còn rất dài.
“Không cần nghĩ ngợi nhiều. Hiện giờ quan trọng nhất là con phải nghĩ cách nâng cao thực lực. Chỉ khi con đủ mạnh mới có tư cách biết thêm nhiều chân tướng”.
Vô Danh võ vai Dương Thanh, quay lưng nói: “Ta cũng phải đi rồi!”
“Sư phụ!”
Thấy Vô Danh định đi, trong mắt Dương Thanh tràn đầy quyến luyến.
Nhưng đúng lúc này, mấy luồng khí thế khủng bố đột nhiên tràn tới.
“Ð?”
Vô Danh cau mày, ánh mắt lấp lóe: “Xem ra phiên phức lại tới nữa rồi!”
Dương Thanh cũng cảm nhận được, nhíu mày nói: “Không biết là đến vì con hay vì Hoàng tộc họ Long”.
Long Phúc đã đưa Long Thiên Vũ rời đi. Hiện giờ Hoàng tộc họ Long do Long Tấn làm chủ.
Lúc này Long Tấn cũng dân đầu cao thủ trong gia tộc chạy vọt ra, ai nấy đều tỏ vẻ lo lắng.