-Đan bàn!
Mộ Tuyết thì thào lẩm bẩn
– Chỉ có Cửu Phẩm đan dược khi luyện chế thành công mới có thể đưa tới . Nói như vậy, ngươi là luyện dược sư đại sư cảnh giới.
– Đây là tự nhiên, ta cũng không cần phải lừa dối Các chủ làm gì?
Ngữ khí Hàn Phong tràn ngập sự tự tin.
Mộ Tuyết nhìn vẻ mặt tự tin của Hàn Phong, ánh mắt cũng từ hồ nghi dần chuyển sang khiếp sợ, cuối cùng là vui mừng.
Nếu như đúng như lời Hàn Phong nói thì việc này không còn có bất kỳ trở ngại nào!
Ngoài ý muốn biết được Hàn Phong dĩ nhiên lại là một đại sư luyện dược sư. Mộ Tuyết cũng vui mừng không ngớt. Cứ như vậy, còn có Bố Lôi Địch trợ giúp thì đối với việc giúp Thanh Thanh cường hoá kinh mạch cũng không còn vấn đề gì ngăn trở.
Mấu chốt hiện tại là thu thập đủ tài liệu.
Đương nhiên, Băng Tuyết các dù sao cũng là một đại tông môn. Tuy rằng tài liệu luyện chế Hoạt Hóa Sinh Linh Đan thập phần trân quý, nhưng với năng lực của Băng Tuyết các mà nói thì vẫn có thể làm được.
Lúc này, mới chưa được ba ngày, Băng Tuyết các đã thu thập được chín thành tài luyện dùng để luyện chế Hoạt Hóa Sinh Linh Đan. Hiện tại chỉ còn thiếu một loại tài liệu làm thuốc dẫn tương đối quan trọng là Tuyết Sơn Đài. Nhưng thật ra Hàn Phong cũng đã sơm có dự liệu. Tuyết Sơn Đài là tài liệu thập phần quý giá và hy hữu. Ở tại Thiên Địa gian này cũng khó có thể thấy được. Vì vậy, Hàn Phong liền quyết định dùng Băng Ngọc linh quả thay thế Tuyết Sơn Đài.
Dù sao hai loại tài liệu đều ẩn chứa lượng lớn hàn khí. Mà trong đó Băng Ngọc linh quả có thuỷ nguyên tố vô cùng nồng nặc. Chính là đối với việc tu luyện thuỷ tính tâm pháp của Băng Tuyết các mà nói càng có thêm hiệu quả.
Từ ba ngày trước, Mộ Tuyết đã đem sự tình nói lại một cách rõ ràng rồi cầm Thất Sắc Tuyết Liên trao đổi với Hàn Phong bắt đầu bế quan dưỡng thương.
Dù sao thì nguy cơ của Băng Tuyết các hiện tại không giống với khi xưa. Có thể nhanh chóng khôi phục thực lực, Băng Tuyết các cũng sẽ thêm một phần an toàn.
Hơn nữa, không tính việc thu thập tài liệu. Chỉ riêng việc Hàn Phong là cửu phẩm luyện dược sư thì việc luyện chế Hoạt Hóa Sinh Linh Đan ít nhất cũng cần phải tốn bảy ngày. Hơn nữa xác suất không phải là trăm phần trăm. Mà trong thời gian này, vừa vặn để Mộ Tuyết khôi phục thực lực.
Trông thấy bàn tài liệu trước mặt, Đường Vũ Nhu chăm chú nhìn Hàn Phong, đôi môi đỏ thắm cắn chặt nói rằng:
– Ngươi có nắm chắc không? Nhưng thứ này đều là những tài liệu trân quý mà Băng Tuyết các chúng ta cất giữ từ xưa đến nay. Ngươi đừng nên lãng phí!
Chân mày Hàn Phong cau lại, trên mặt lộ ra nụ cười tự tinh nói:
– Ta chỉ có thể nói rằng ta sẽ dùng hết tất cả khả năng của mình. Phải nói rằng muốn tuyệt đối nắm chắc luyện chế được Cửu Phẩm đan dược thì chỉ có luyện dược sư cấp bậc Tông Sư mới có thể làm được. Dù sao thì với thực lực của ta bây giờ cũng không có nắm chắc trăm phần trăm thành công.
Đương nhiên, trong lòng Hàn Phong cũng có câu chưa nói. Đó chính là trước kia ở Ích Vu Hư Linh ảo ảnh rèn đúc, tinh thần hải hắn so với trước kia còn cường đại hơn gấp nhiều lần. Ở phương diện điều chế thuốc, xác suất thành công của Hàn Phong cũng được đề thăng không ít. Cho nên đối với việc luyện chế Cửu Phẩm đan dược Hoạt Hóa Sinh Linh Đan mà nói hắn có hơn tám phần mười là nắm chắc.
– Hiện tại mang ta tới luyện dược phòng của Băng Tuyết các các ngươi.
Hàn Phong cười nhạt nói.
Tiếp theo dưới sự dẫn đường của Đường Vũ Nhu, Hàn Phong đi tới một đình viện đồng dạng. Luyện dược phong trong viện thiết kế vô cùng tinh xảo. Hàn Phong cũng không khỏi cảm khái, không hổ là một đại tông môn.
Hàn Phong nhìn kiến trúc tinh xảo này mà nghĩ tới Huyền Thiên tông Bách Thảo Đường cảm thấy xấu hổ không thôi!
Sau một thoáng cảm thán, Hàn Phong đi vào bên trong. Bởi vì chỉ thị của Mộ Tuyết lúc trước, lúc này trong luyện dược phòng của Băng Tuyết các có hai gã thượng phẩm luyện dược sư đang đợi.
Hàn Phong tiến vào bên trong thì thấy hai vị nữ tử luyện dược sư. Một vị trong đó có chút nghi hoặc lập tức quay đầu lại nhìn về phía Đường Vũ Nhu.
Sau lại thấy Hàn Phong nhìn nàng với ánh mắt nghi hoặc, Đường Vũ Nhu liền giải thích:
– Sư tôn sợ một mình ngươi khó có thể ứng phó cho nên nàng kêu hai vị luyện dược sư của Băng Tuyết các đến trợ giúp. Xem như là trợ thủ cho ngươi.
Hai vị thượng phẩm luyện dược sư ở trong phong sắc mặt đều toát ra một cỗ ngạo khí. Mà sau khi nghe được Đường Vũ Nhu giải thích lại lộ ra một vẻ không cam lòng. Thế nhưng đây lại là mệnh lệnh của Các chủ, các nàng cho dù có nổi giận cũng không dám không tuân theo.
Thấy dáng dấp của hai gã luyện dược sư, sắc mặt Hàn Phong không có bất kỳ biểu tình gì, chỉ nhàn nhạt nói với Đường Vũ Nhu:
– Đa tạ hảo ý của Mộ Các chủ. Nhưng việc luyện chế Hoạt Hóa Sinh Linh Đan lần này chỉ cần một mình ta là được rồi. Cũng không cần phải làm phiền đén các nàng.
Hai vị luyện dược sư nghe Hàn Phong nói vậy thì sắc mặt đại biến. Trong đó có một vị niên kỷ ước chừng hai mươi tuổi, dung mạo coi như là thanh tú, không khỏi lạnh giọng quát:
– Tiểu tử từ đâu đến, dĩ nhiên lại cuồng ngôn loạn ngữ như vậy. Lẽ nào ngươi vọng tưởng với thực lực của mình có thể luyện chế Cửu Phẩm đan dược:
Cuối cùng, nàng quay đầu về phía Đường Vũ Nhu, ngạo khí nói:
– Vũ Nhu sư muội, Các chủ tại sao lại để loại tiểu tử miệng còn hơi sữa như thế này đến luyện chế Hoạt Hóa Sinh Linh Đan vô cùng trân quý. Tốt xấu gì ta và sư bá cũng là thượng phẩm luyện dược sư. Thẳng thắn mà nói chỉ cần tiểu tử này đem dược phương luyện chế Hoạt Hóa Sinh Linh Đan giao ra. Ta và sư bá hợp sức cũng có thể luyện chế được, còn hơn là để cho tiểu tử này đến đây làm càn.
Mặt khác vị luyện dược sư còn lại niên kỷ ước chừng bốn năm mươi tuổi là một trung niên mỹ phụ. Mặc dù không có nói chuyện nhưng thần sắc cũng lộ ra vẻ tán thành.
Hiển nhiên, hai người đều không tin tiểu tử trước mặt ước chừng cũng chỉ mới có mười tuổi, thế nào lại có thể luyện chế ra được Cửu Phẩm linh đan. Tuy rằng trước kia nhận được mệnh lệnh của Mộ Tuyết , nhưng các nàng cũng chỉ cho rằng để một vị luyện dược sư biết dược phương luyện chế Hoạt Hóa Sinh Linh Đan đến hiệp trợ các nàng.
Tuy rằng các nàng cũng biết với thực lực của mình muốn luyện chế Hoạt Hóa Sinh Linh Đan thập phần trắc trở. Nhưng các nàng cũng đã cố ý chuẩn bị ba ngày, hy vọng có thể tận lực điều chế thành công. Nhưng thực không nghĩ được, trước mặt lại xuất hiện một vị thiếu niên chỉ cùng một câu nói muốn đuổi các nàng đi. Điều này đối với tâm cao khí ngạo của các nàng là không thể nào chấp nhận được.
Mà nghe được ngữ khí khinh thường của vị nữ tử kia, Hàn Phong cũng chưa có tỏ ra bất kỳ thái độ nào. Đường Vũ Nhu đứng một bên không khỏi cả giận nói;
– Linh Tuệ sư tỷ, đây chính là do sư tôn tự mình hạ lệnh, lẽ nào ngươi muốn vi phạm? Hơn nữa thực lực chế thuốc của Hàn Phong căn bản các ngươi không thể nào so được!
– Chê cười! Linh Tuệ ta bảy tuổi bái nhập Băng Tuyết các, mười tuổi đạt được danh nghĩa luyện dược sư. Mà từ ba năm trước ta trở thành thượng phẩm luyện dược sư trẻ tuổi nhất trong nội các. Chỉ chừng đó thui sư tôn ta đã không ngừng ca ngợi ta có thiên phú khó gặp trong việc chế thuốc. Hắn nhìn qua cũng chỉ là một tiểu tử mười tuổi là dùng, chẳng lẽ lại là Tông Sư luyện dược sư!
Linh Tuệ thập phần ngạo khí nói.
Lập tức, anh mắt uyển chuyển nhìn thẳng vào Đường Vũ Nhu, giọng nói chanh chua châm chọc nói:
– Vũ Nhu sư muội, bình thường ta luôn thấy ngươi có thái độ cao cao tại thượng, vô cùng lạnh lùng. Thế nào vừa rồi lại nổi giận. Chẳng lẽ ngươi và tiểu tử này có quan hệ không tâm thương, vì thế mà giúp hắn biện minh?
– Ngưng!
Đường Vũ Nhu nghe được câu nói sau cùng của Linh Tuệ, sắc mặt đại biến. Hàn Phong đứng ở bên cạnh đột nhiên cảm thấy trên người Đường Vũ Nhu không ngừng toát ra hàn khí. Hiển nhiên lý do thoái thác này của Linh Tuệ đã khiên cho Đường Vũ Nhu thực sự nổi giận.
Mà nhìn thấy dáng dấp của Đường Vũ Nhu lúc này, Linh Tuệ tự nhiên là cảm thấy giật mình. Nàng chính là một luyện dược sư, tuy rằng cũng có tu luyện đấu khí nhưng tuyệt đối nàng không thể nào là đối thủ của Đường Vũ Nhu. Nàng cũng không có nghĩ tới thái độ Đường Vũ Nhu bình thường đạm bạc, bây giờ dĩ nhiên lại nổi giận. Trong lúc nhất thời khôi khỏi cảm thấy kinh sợ.
Nhưng vị trung niên nữ tử vẫn không nói lời nào từ trước đến giờ, khi thấy Đường Vũ Nhu tức giận như vậy, không khỏi tiến lên hai bước, cười nhạt nói:
– Thế nào, chẳng nhẽ ngươi muốn trước mặt lão nhân động thủ.
Lúc này, Đường Vũ Nhu mặt lạnh như băng, đôi mắt tràn ngập lãnh ý. Thế nhưng nhìn thấy trung niên nữ tử đi ra cũng chỉ hừ lạnh một tiếng rồi đem hàn khí trên người tán đi, lập tức dùng ngữ khí cung kính nói:
– Đệ tử không dám.
….
Bất quá, Đường Vũ Nhu lại nói tiếp:
– Thế nhưng việc luyện chế Hoạt Hóa Sinh Linh Đan lần này. Sư tôn trước khi bế quan đã hoàn toàn giao quyền xử lý cho Hàn Phong. Sư thúc nếu có bất luận ý kiến gì thì có thể tự mình đi tìm mấy vị trưởng lão. Trước đó các nàng cũng đã đông ý với sự phân phó của sư tôn.
– Này…Điều này sao có thể, Các chủ thế nào lại đem việc trọng yếu như vậy giao cho một tiểu tử miệng còn hôi sữa?
Vị trung niên nữ tử nghe Đường Vũ Nhu nói như vậy, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Mà lúc này, Hàn Phong vẫn không nói câu nào từ đầu đến giờ, đi đến trước mặt hai người, nhàn nhạt nói rằng:
– Hảo! Hiện tại các ngươi có thể đi ra ngoài, kế tiếp trong vài ngày, nếu như không có mệnh lệnh của ta thì đừng có đến quấy rối.
Đối với hai người này, Hàn Phong căn bản không cần phải nhiều lời nói với các nàng, trực tiếp đuổi các nàng ra. Về phần còn lại chính là để Đường Vũ Nhu giải quyết.
Hai người gắt gao nhìn chằm chằm vào Hàn Phong, trong mắt đều loé lên lửa giận thật sâu. Thế nhưng vì kiêng kỵ mệnh lệnh của Các chủ, hai người không thể nào làm khác hơn là mang theo tâm tình phẫn hận, vung ống tay áo, ly khai khỏi luyện dược phòng.
Mà Đường Vũ Nhu thấy hai người vừa đi ra ngoài, muốn cùng Hàn Phong giải thích cái gì nhưng lại bị Hàn Phong cắt đứt nói rằng:
– Vô phương. Ta tự nhiên sẽ không cùng các nàng tính toán. Bất quá thời gian tới, ta hi vọng không nên có người đến quấy rối, điều này sẽ ảnh hưởng đến sự thành bài trong việc luyện chế Hoạt Hóa Sinh Linh Đan.
Home » Story » ngạo thị thiên địa » Chương 203: Hoạt Hóa Sinh Linh Đan