Lăng Hàn hơi suy nghĩ, nảy sinh ý nghĩ bất chợt, có nên dung hợp Ngũ hành nguyên hạch lại, hình thành một viên nguyên hạch, một viên duy nhất, lúc này mới phù hợp “nhất” hay không?
Liều đi!
Hắn bắt đầu dung hợp năm viên nguyên hạch mới.
Nhưng độ khó cao đến quá đáng, bởi vì mỗi nguyên hạch đều là do chín viên nguyên hạch nhỏ tạo thành, vốn tràn ngập sức mạnh đáng sợ. Hơn nữa Ngũ hành nguyên tố độc lập, đầu tiên thủy hỏa liền không dung, làm sao dung hợp?
Lăng Hàn ngừng lại, suy nghĩ rất nhiều.
Trong thiên địa, mỗi một loại nguyên tố đều độc lập, muốn dung hợp chúng nó tự nhiên sẽ bị bài xích. Nhưng tương ứng, Ngũ hành tương sinh tương khắc, cũng không phải là không thể dung hợp lại. Cái gọi là đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật, hết thảy đều có thể quy về làm một, đại đạo bản nguyên. Chỉ có điều thiên địa không cho phép phàm nhân nắm giữ bản nguyên của đại đạo, mới có chuyện đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn chín.
Hắn có can đảm đánh nát chín viên nguyên hạch, lại dung hợp, chính là phù hợp câu chuyện “nhất” chạy trốn kia. Nhưng năm viên nguyên hạch còn không phải “nhất” chân chính, không phải Đạo chân chính.
Đây là lý giải xây dựng ở Thiên Nhân Cảnh kiếp trước, bằng không ai dám làm như thế?
Ngũ hành tương sinh, diễn hóa vạn vật, như vậy muốn quay về một, phải ngược lại, lợi dụng Ngũ hành tương khắc.
Ánh mắt của Lăng Hàn sáng quắc, hắn biết nên làm như thế nào.
Để Ngũ hành nguyên hạch khắc chế, nuốt chửng lẫn nhau, cuối cùng chỉ còn lại “Nhất”, dung hợp nguyên tố Ngũ hành!
Cái này nói thì đơn giản, nhưng thực tế đi làm, nhất định phải bảo đảm Ngũ hành nguyên hạch nuốt chửng lẫn nhau ở vào trạng thái cân bằng tuyệt đối. Bằng không chỉ cần hơi có một chút xíu sai lầm, vậy thì kiếm củi ba năm thiêu một giờ, không cách nào quy “nhất”.
Nói tóm lại, chỉ có thể thành công, không thể thất bại!
Rất có khiêu chiến, nhưng hắn yêu thích.
Ngũ hành tương khắc, kim khắc mộc, mộc khắc thổ, thổ khắc thủy, thủy khắc hỏa, hỏa khắc kim,…
Ngũ Hành Hỗn Độn Liên dương động, hấp thu thiên địa linh khí, thông qua từng đường kinh mạch hội tụ đến đan điền, đưa tới sức mạnh mới. Lăng Hàn khởi động Ngũ hành nguyên hạch, tiến hành bước cuối cùng.
Kim Nguyên Hạch bắt đầu nuốt Mộc Nguyên Hạch, Mộc Nguyên Hạch nuốt Thổ Nguyên Hạch… Cuối cùng, Hỏa Nguyên Hạch thôn phệ Kim Nguyên Hạch, hình thành một dây xích.
Thần thức của Lăng Hàn rõ ràng nhìn thấy, năm viên Nguyên hạch đều đang thu nhỏ lại, chậm rãi dung hợp, cuối cùng trở thành một Nguyên Hạch mới tinh, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, Ngũ hành đầy đủ, rồi lại tuy năm mà một.
Thành công!
Lăng Hàn đột nhiên mở hai mắt, chỉ cảm thấy cả người đau nhức, căn bản đứng cũng không nổi, thật giống như thân thể suy yếu đến cực hạn. Nhưng mặt khác, tinh thần của hắn lại ở vào trạng thái đỉnh cao, so sánh như vậy là vô cùng quái lạ.
Hắn mở cửa, nhẹ nhàng kêu một tiếng, lời ra khỏi miệng hắn mới phát hiện, âm thanh của mình lại khàn khàn, hầu như chính hắn cũng không nhận ra.
– Lăng Hàn!
Vèo, lỗ tai của Hổ Nữu rất linh, từ bên ngoài chạy tới, va vào trong ngực của hắn. Sức mạnh quá lớn, phảng phất như một viên đạn pháo, Lăng Hàn bị va ngã trên mặt đất.
Nhưng Hổ Nữu mặc kệ, khuôn mặt nhỏ cà cà ngực của hắn, nói:
– Lăng Hàn không tốt, không chơi với Nữu!
– Ngươi lại bế quan thêm mấy ngày, Hổ Nữu sẽ chết đói!
Theo sau tới là Lưu Vũ Đồng, nàng lắc đầu nói.
– Ngươi bế quan là một tháng, hại người ta lo lắng gần chết.
Một tháng?
Lăng Hàn kinh ngạc, ở trong trí nhớ của hắn chỉ có mười ngày mà thôi, lẽ nào phía sau vì dung hợp Ngũ hành nguyên hạch đã bỏ ra hai mươi ngày?
Chẳng trách hiện tại hắn suy yếu như vậy, là vì nhiều ngày không ăn không uống a.
– Cầm chút hoa quả đến, ta phải bổ sung năng lượng, nếu không sẽ chết thật a.
Hắn nói.
– Tiểu tử ngươi thật quái lạ!
Quảng Nguyên nghe được động tĩnh cũng đi tới, ánh mắt nhìn Lăng Hàn giống như nhìn quái vật.
—————