– Vị trí hiện tại chúng ta nằm ở phía trên hẻm núi, phía dưới lại một đồng bằng phù sa nhỏ, tòa chùa cổ Cuộn Long kia chính là ở vị trí phía Nam đồng bằng nhỏ này. Bề trên Đan Tằng và năm người có ý đồ rời đi, trừ phi mượn trực thăng, bằng không nhất định phải đi qua cửa phía Đông sơn cốc, lại đi về phía trước, không bao xa thì sẽ xuất cảnh. Đến lúc đó, quân đội Ấn Độ sẽ phối hợp với bọn họ, đến khi ấy thì chúng ta không có cách nào nhúng tay vào nữa.
– Nói cách khác, chúng ta phải ngăn bọn họ ở bên trong thung lũng, và đoạt lại bí kíp Như Lai.
Vân Miểu sư thái nói.
– Chính là như vậy.
Đoạn Nhẫn gật gật đầu,
Quay đầu hỏi Hải Khiếu vẫn trầm lặng không nói:
– Blue Storm kia có tin tức gì không?
Hải Khiếu lắc đầu:
– Trước mắt theo tin tình báo tiếp nhận được, chưa có bất cứ tin tức nào về việc Blue Storm đột phá biên giới chúng ta, tuy nhiên không loại trừ bọn họ vận dụng thủ đoạn công nghệ cao né tránh Radar thám thính.
– Kỹ thuật Radar của chúng ta muốn thám thính đến bọn chúng gần như không có khả năng, trừ phi bọn họ cố tình để lộ hành tung.
Diệp Tử nói.
– Hừ, bọn nhãi ranh, bọn chúng đến thật đúng lúc, lão Long ta ngứa tay rồi.
Thiên Long khinh thường nói.
Không ai để ý đến Thiên Long không có đầu óc này, Đoạn Nhẫn nói tiếp:
– Cho dù bọn chúng đến hay không, nếu muốn đi vào chùa cổ Cuộn Long, nhất thiết phải thông qua cửa thung lũng hoặc dùng trực thăng vào, cho nên chúng ta chỉ cần làm tốt công tác phòng ngự, không cần đánh cũng khiến bọn chúng trở tay không kịp.
Mọi người gật đầu đồng ý, đường đi rất cố định, vậy sẽ dễ dàng đối phó.
Dương Thần đứng ngoài cùng, nghe bọn họ họp, giơ tay hỏi:
– Tổ trưởng Đoạn này, ngươi khẳng định Blue Storm chỉ đến ba người?
– Tôi nhận được tin tức từ cơ quan đầu não là ba người.
Đoạn Nhẫn nói thẳng.
– Ngươi khẳng định người của bọn chúng còn chưa đến miếu Lạt Ma phía dưới?
Dương Thần lại hỏi.
Đoạn Nhận nhíu mày:
– Minh Vương các hạ, không cần nghi ngờ tính chuẩn xác tình báo của tôi, tôi trực tiếp nói chuyện với cơ quan đầu não, nhận thông tin hoàn toàn chính xác. Cho đến trước mắt, chúng ta phong tỏa cửa cốc và bầu trời khu đất này, cho dù một con chim tước bay vào, chúng ta cũng sẽ biết trước!
– Này, cậu nhóc, cậu không hiểu thì đừng hỏi lung tung, chúng ta còn cần phải bàn tác chiến nữa.
Hỏa Pháo không hài lòng nói.
Dương Thần ngượng ngùng cười cười, không hỏi nhiều nữa, chỉ có điều trong mắt có chút nghi ngờ.
Kế hoạch tiếp theo bố trí rất nhanh, Hỏa Pháo là tay đột kích chiến lược, đương nhiên phụ trách dẫn tiểu đội binh lính tiến hành đánh bất ngờ mặt phải, mà Thiên Long, Cuồng Phong, Đại Cước đánh nhau kịch liệt, đều theo phụ trợ, thực lực Thiên Long nhất định vượt qua bất kì gã Lạt Ma nào, Cuồng Phong và Đại Cước cũng có thể tiến lên hãm chân, mà có Dạ Lang làm tay bắn tỉa chiến lược, trực tiếp ở phía trên khe sâu, có thể có tác dụng áp bách, nếu có cơ hội tốt, cũng có thể trong nháy mắt giải quyết một tên địch.
Vân Miểu sư thái, và hai nhân viên Diệp Tử, Hải Khiếu, phụ trách phong tỏa cửa thung lũng, Đoạn Nhẫn thì làm chỉ huy toàn cục.
Cuối cùng khi đến lượt Dương Thần, Đoạn Nhẫn nói thẳng:
– Nếu như Blue Storm đến đúng lúc, một nhóm phải trợ giúp bề trên Đan Tằng, thế thì phải nhờ Minh Vương các hạ giam chân rồi. Dù sao việc giao chiến với mấy tổ chức bí mật nước ngoài, tôi nghĩ Minh Vương các hạ là người sáng lập ZERO, hẳn có kinh nghiệm nhất.
Ý là, toàn bộ người của Blue Storm sẽ do Dương Thần phụ trách.
– Loại như hắn chỉ biết nhát gan chạy trốn, ta thấy Đoạn Nhẫn ngươi đã mời sai người rồi.
Vân Miểu sư thái cười khinh thường nói.
– Hì hì, nhưng chạy rất nhanh.
Thiên Long nhìn Dương Thần bằng ánh mắt khiêu khích:
– Đợi chuyện xong rồi ta cũng đánh với người một trận, ngươi muốn trốn cũng không sao, lão Long ta khinh công cũng không tồi.
Dương Thần vẻ mặt đau khổ, cau mày:
– Không đổi vị trí khác được à? Thực ra tôi bắn súng cũng không tồi, chi bằng để tôi đổi với Dạ Lang, tôi đi nằm bắn tỉa.
– Không đổi, bắn tỉa là chiến lược tốt nhất của ta.
Dạ Lang sắc mặt không chút thay đổi từ chối thẳng thừng.
Người thành công ở một số lĩnh vực, thường thường là nghề mạnh với mình, thậm chí tự tin cố chấp.
– Ngươi có khả năng lớn, thế nên xin làm phiền Minh Vương rồi.
Đoạn Nhẫn nắm chắc phần thắng, kết luận.
Bởi vì chỉ chốc lát là trời sáng rồi, mấy người bắt đầu vội vàng chuẩn bị tác chiến, các loại vũ khí và thiết bị đều cần kiểm tra điều chỉnh, lập tức đều phân tán ra, làm các việc.
Một mình Dương Thần ngồi trong lều bạt lớn, cứ nhìn phía sau Vân Miểu sư thái, nhìn tiểu ni cô Tuệ Lâm đang ngồi ngoan ngoãn, ở cái chỗ chán ngắt như vậy, có tiểu ni cô này khiến hắn cảm thấy chút hứng thú tươi sống.
Tuệ Lâm bị nhìn hai má đỏ bừng, dần dần hiểu ra làm sao sư phụ muốn cầm kiếm chém “gã người xấu” này rồi.
Lúc này Diệp Tử tay cầm một ly nước ấm đi vào trong lều nhìn thấy cảnh này, khẽ cười, do dự một chút, đem ly nước ấm đưa đến trước mặt Dương Thần:
– Minh Vương các hạ, uống chút nước đi.
– Ừ, cảm ơn.
Dương Thần rất tự nhiên nhận lấy, vừa muốn uống, nhếch miệng hỏi:
– Trong nước này không có độc chứ?
Diệp Tử ngẩn người, chu miệng nói:
– Yên tâm đi, không có độc đâu, hơn nữa có độc cũng không có tác dụng với ngài phải không?
– Này, độc này á, cũng giống như thuốc trừ sâu rau quả thôi, người bình thường ăn rau không sao, còn tôi, ăn độc cũng không sao, nhưng dù thế nào, ăn một chút rau quả thuốc trừ sâu, chung quy không tốt cho cơ thể, thế nên ăn ít thì tốt hơn.
Dương Thần nói xong, thì kê miệng uống nước ấm.
Diệp Tử cắn môi dưới:
– Ngài trong lòng chắc chắn rất ghét tôi, trước đây tôi quả thực cũng muốn từ chối, dù sao làm thương tổn dân thường cũng không phải tác phong của chúng tôi, nhưng kế hoạch của tổ trưởng Đoạn Nhẫn rất chu toàn, nếu tôi không phối hợp, thì rất có lỗi với các tổ viên khác
– Tôi ngược lại không ghét cô, chỉ có điều không thể nào thích Đoạn Nhẫn, hắn nói chuyện phiền phức quá.
Dương Thần bĩu môi nói.
Diệp Tử hé miệng cười:
– Tổ trưởng vừa mới nhậm chức, luôn có nhiều lúc sợ phạm sai lầm, nên nói nhiều cũng là chuyện thường, Minh Vương các hạ nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài đi làm đây.
Không đợi Diệp Tử ra khỏi quân trướng, Dương Thần nói:
– Hay là cô vẫn gọi tôi anh Dương đi, tôi kì thực không quen nghe các người cứ gọi “các hạ”.
Diệp Tử dừng bước lại một chút, trong mắt lộ ra niềm vui bất ngờ, ngoảnh lại nhìn Dương Thần cúi đầu chào:
– Dạ, anh Dương.
Nhìn Diệp Tử vui vẻ chạy ra khỏi quân trướng, trong lòng Dương Thần cũng thư thái, quả thật nỗi khổ trong lòng Diệp Tử, hắn cũng có thể nhìn thấy, cô bé còn trẻ như gậy, làm loại chuyện hạ độc lừa gạt này, cho dù là dân đặc công trải qua kinh nghiệm, cũng không phải thoải mái làm được.
Vân Miểu sư thái vẫn ngồi trên đệm cối nhắm mắt nghỉ ngơi, chợt mở mắt ra, cười khẩy:
– Ngươi ngoài việc dụ dỗ các cô gái trẻ, còn có thể làm gì?
Tất nhiên bà cho rằng Dương Thần muốn “câu kéo” Diệp Tử.
Dương Thần không hiểu lão ni cô muồn mình làm gì, lúc này đảo cặp mắt trắng dã:
– Còn có thể dụ dỗ cô gái già, như sư thái chẳng hạn.