Trần Anh Hào đưa mắt nhìn theo bóng lưng của Tần Y, bỗng nhiên cười nhạo nói: “Ai dám ngăn cản Trần Anh Hào tôi đoạt phụ nữ?”
Trịnh Mỹ Linh cũng cười lạnh, tỏ vẻ khinh bỉ: “Anh Hào yên tâm, anh ta chỉ là một thằng vô dụng, không có tư cách cưới chị họ em đâu.
Chắc chắn ông ngoại sẽ không đồng ý cho bọn họ ở bên nhau”.
“Chúng ta cũng đi vào xem sao!”
Trần Anh Hào cười nhạt, cất bước đi vào trong nhà.
Lúc Trịnh Mỹ Linh nói cô ta có chị họ là người đẹp nổi danh Giang Hải, hắn còn khinh thường nghĩ, với thân phận của mình muốn loại phụ nữ nào chả được?
Nhưng hôm nay được gặp Tần Thanh Tâm và Tần Y, hắn mới biết bọn họ là cực phẩm.
Dù Tần Thanh Tâm đã kết hôn nhưng hắn không ngại chơi đùa một chút.
Trong khu nhà có hai căn biệt thự, một tòa của ông bà ngoại Tần Thanh Tâm, tòa còn lại thuộc về bác của cô.
Ngày mai con trai của bác sẽ kết hôn.
Toàn bộ họ hàng nhà họ Châu đều tụ tập đông đủ để tham dự đám cưới ngày mai.
Bọn họ đang ở trong biệt thự nơi ông bà ngoại Tần Thanh Tâm ở.
“Thanh Tâm, cháu tới rồi à?”
Tần Thanh Tâm dẫn Dương Thanh đi vào, đám họ hàng nhao nhao nhìn ra ngoài cửa.
Nhưng tất cả đều không thèm nhìn Dương Thanh.
“Chào ông bà ngoại, các bác, chú dì ạ!”
Tần Thanh Tâm gượng cười nói.
Mặc dù cô rất muốn Dương Thanh được mọi người công nhận nhưng bây giờ vẫn chưa đến lúc.
Dương Thanh đi cạnh Tần Thanh Tâm, tay xách túi lớn túi bé.
Đây là quà anh chủ động chuẩn bị cho người lớn trước khi tới.
“Ông ngoại, đây là trà Đại Hồng Bào ông thích nhất, lấy từ cây trên núi Vũ Di đấy ạ.
Dương Thanh phải tốn rất nhiều tiền mới mua được”.
“Bà ngoại, đây là Quan Âm Bồ Tát mà bà tôn kính, được điêu khắc từ ngọc Hòa Điền thuần chất, cũng là Dương Thanh đã nhờ người ta mang từ Hòa Điền về đấy ạ”.
“Bác ơi, đây là..”
…
Tần Thanh Tâm như một cô cháu dâu ngoan hiền tặng quà cho từng người.
Lần nào cũng nhấn mạnh là quà do Dương Thanh mua.
Những người được tặng quà vốn còn rất vui vẻ, đến khi biết là Dương Thanh mua lại tỏ ra lạnh lùng.
Phòng khách đang vô cùng náo nhiệt lập tức yên tĩnh lại.
Tần Thanh Tâm thấy mọi người lạnh nhạt, không ngừng cắn môi, hai mắt long lanh như sắp khóc.
Cô vẫn nắm chặt tay Dương Thanh.
“Hừ!”
Chợt ông ngoại hừ lạnh một tiếng, ném túi trà Tần Thanh Tâm vừa tặng vào thùng rác.
.
Truyện Đô Thị
“Thanh Tâm, có phải cháu nghĩ ông ngoại già rồi không biết phân biệt nên tùy tiện cầm hàng giả tới lừa ông không?”
Ông ngoại lạnh giọng quát.
Tần Thanh Tâm lập tức thanh minh: “Sao cháu dám lừa gạt ông ngoại?”
“Cháu biết cây Đại Hồng Bào trên núi Vũ Di là gì không?”
Ông ngoại hừ lạnh nói: “Cây Đại Hồng Bào trên núi Vũ Di đã được cho vào danh sách cần được bảo tồn, từ năm 2005 đã cấm hái lá rồi”.
“Cho dù lấy được cũng chỉ có thể mua trong hội đấu giá.
Trong lễ hội núi Vũ Di lần thứ 7 vào năm 2005, 20g lá trà Đại Hồng Bào hái từ cây trên núi Vũ Di đã được bán đấu giá lên tới hai trăm lẻ tám nghìn tệ”.
“Túi trà cháu tặng ít nhất cũng phải có 200g lá trà đúng không? Năm 2005 một túi trà như này đã có giá hơn hai triệu rồi.
Hiện giờ ít nhất cũng phải lên tới hàng chục triệu”.
“Cháu nói gói trà hàng chục triệu này do thằng vô dụng kia mua sao?”
Ông ngoại hiểu rất rõ về cây Đại Hồng Bào ở núi Vũ Di, giải thích rõ ràng rành mạch.
Hiện giờ trên mặt lão ta tràn đầy tức giận.
Tần Thanh Tâm sẽ không nghi ngờ Dương Thanh, đến tận lúc này cô mới biết túi trà kia đắt như vậy.
“Ông ngoại, trà này là thật đó ạ!”
Tần Thanh Tâm gấp gáp giải thích.
“Rầm!”
Ông ngoại vỗ mạnh lên bàn trà, cả giận nói: “Cháu hỏi xem ở đây có ai tin túi trà kia là thật không? Nếu có ông lập tức nhận nó làm cháu rể!”
Ông ta vừa dứt lời, tất cả đều cúi đầu ngậm miệng, không ai dám mạo hiểm.
Cho dù đây là đồ thật, bọn họ cũng sẽ không nói giúp Dương Thanh.
“Trà này là thật!”
Nào ngờ vẫn có người dám đứng ra xác nhận.
Mọi người đồng loạt đổ dồn ánh mắt về phía người vừa lên tiếng.
– —————————
.