Dứt lời, Long Phúc đứng dậy rời đi. Long Thiên Vũ lẽo đếo theo sau.
Mãi đến khi hai bóng người một già một trẻ biến mất, người của Hoàng tộc họ Long mới mấy lại tinh thần. Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, khiến họ chưa kịp tỉnh táo lại.
Nhất là cái chết của Long Hoàng khiến họ cảm thấy như đang năm mơ.
Cùng lúc đó, trong một cái đình nghỉ mát của Hoàng phủ họ Long, Dương Thanh đang kích động nhìn Vô Danh.
Anh rất biết ơn ông cụ, không có ông cụ sẽ không có anh hiện giờ.
“Sư phụ!”
Dương Thanh bỗng lên tiếng, phức tạp nhìn Vô Danh: “Chắc hẳn sư phụ đã sớm biết Vũ Văn Cao Dương không phải bố ruột của con”.
“Với cả, mẹ con Dương Tuyết Nhạn quen người đúng không?”
Vô Danh không hề giấu diếm, gật đầu đáp: “Ta rất thân với Dương Tuyết Nhạn, cũng biết quan hệ của con với gia tộc Vũ Văn ngay từ khi con ra đời”.
“Ngoài ra, ta còn biết cả bố conl”
Quả nhiên, Dương Thanh chỉ hơi kinh ngạc chứ không hề hoài nghĩ.
Lúc trước anh vừa mới vào biên giới phía Bắc không lâu đã quen được Vô Danh, còn được ông cụ nhận làm đồ đệ.
Thực lực của ông cụ rất mạnh, đến cả Long Phúc có thực lực Siêu Phàm Ngũ Cảnh cũng phải kiêng dè. Có thể tưởng tượng thực lực thật sự của ông cụ khủng bố tới mức nào.
Tại sao một người mạnh như ông cụ tại nhận một người bình thường không hề có nền tảng võ thuật làm đồ đệ?
“Ta biết hiện giờ con có rất nhiều nghỉ hoặc, nhưng ta phải nhắc nhở con, có một số chuyện con vẫn chưa thể biết được”.
Vô Danh bỗng nghiêm nghị nói: “Biết càng nhiều sẽ càng khiến con gặp nguy hiểm”.
Dương Thanh run lên, kinh hãi hỏi: “Bây giờ con vấn chưa thể biết sao?”
Cảnh giới võ thuật của anh đã đạt tới Siêu Phàm Cảnh, đứng ở trên đỉnh Chiêu Châu.