Chính là hắn, người đã trói cô không chỉ một lần, nhất là khi nghe thấy hắn gọi Tiểu Nguyệt Nguyệt, cô còn muốn bóp chết hắn.
Tuy nhiên, oán thì oán, cô vẫn chưa đến mức hận đạo thân Tinh Thần.
Ít nhất khi cô bất lực và gặp nguy hiểm, tên nhìn như lưu manh ấy đã không màng sống chết một mình chạy tới cứu cô, tình cảm này trong thời buổi rối ren cũng là một sự ấm áp hiếm có.
Đột nhiên cô dời mắt, loáng thoáng còn có thể thấy ý cười dịu dàng.
Bên này, Diệp Thành đã nhẩm niệm đưa cô ra khỏi Hỗn Độn Thần Đỉnh.
Lần này đạo thân Tinh Thần dính chặt như keo, mà điều đáng nói là nụ cười của hắn rất xấu xa.
“Ngươi tránh ra”, Thánh nữ Tinh Nguyệt lại lườm đạo thân Tinh Thần lần nữa.
“Ồ ồ…”, đạo thân Tinh Thần lật đật gật đầu, ngoài miệng nói vậy nhưng chân hắn lại rất tự giác tiến về phía Thánh nữ Tinh Nguyệt một bước, đầu gật gù như tên lưu manh ngốc nghếch.
Thấy vậy, Thánh nữ Tinh Nguyệt dứt khoát mặc kệ hắn, nhìn Diệp Thành rồi chắp tay cúi đầu chân thành: “Đa tạ đạo hữu giúp đỡ”.
“Thánh nữ Tinh Nguyệt trở nên khách sáo từ bao giờ vậy?”, Diệp Thành mỉm cười, lấy tay gỡ mặt nạ xuống.
“Ngươi… Diệp… Diệp Thành?”, Thánh nữ Tinh Nguyệt ngây người.
“Chính là ta”.
“Chẳng phải ngươi… Ngươi đã chết rồi sao?”
“Đừng nói linh tinh, lão Đại của ta vẫn sống rất tốt”, đạo thân Tinh Thần lại bước tới, hơn nữa cũng rất tự giác cởi bỏ chiếc mặt nạ trên mặt mình.
Lần này vẻ mặt Thánh nữ Tinh Nguyệt trở nên cực kỳ đặc sắc.
Nói thật thì cô đã bị đạo thân Tinh Thần bắt cóc không chỉ một lần, nhưng đến giờ mới được thấy mặt hắn, khi thấy hắn giống hệt Diệp Thành, với định lực của cô mà cũng choáng váng.