Bất quá rất nhanh, lão lại ủ rũ cúi đầu xuống. Giờ này lão đi sai một nước cờ, thua cả bàn, cái mạng nhỏ có giữ được hay không còn phải nhìn tâm tình tốt xấu của Dương Khai, đâu còn có khả năng hy vọng xa vời ngày sau vinh quang rực sáng.
– Tiểu huynh đệ, nên nói ta đều nói, cầu xin tiểu huynh đệ hãy khai ân, tha cho ta đi! Lục Bách Xuyên thấp thỏm lo âu nhìn Dương Khai.
Dương Khai gật gật đầu, cười híp mắt nói: – Tự nhiên không thành vấn đề!
– Đa tạ tiểu huynh đệ…
Lục Bách Xuyên quá đỗi vui mừng, cúi đầu bái tạ. Nhưng lão nói chưa dứt lời, bỗng nhiên hét thảm một tiếng, cả người giống như bao vải rách bay ra ngoài, đánh trên vách tường, xương cốt toàn thân gãy vỡ hơn phân nửa, phun ra một ngụm máu tươi, mềm nhũn ngã xuống.
– Ngươi… Lục Bách Xuyên không thể tin nhìn Dương Khai, dường như không nghĩ tới trước đó Dương Khai còn gương mặt tươi cười híp mắt, ngay lập tức liền ra tay ác độc với lão như vậy.
– Ta đáp ứng tha lão không chết, thì dĩ nhiên sẽ không giết lão, lão cứ yên tâm đi!
Dương Khai vẫn mỉm cười, nói tiếp: – Người muốn giết lão, đang ở Trương gia kìa!
Nụ cười kia ở trong mắt Lục Bách Xuyên, lại giống như ma quỷ dọa khiếp người, lập tức lão lên máu một ngụm máu công tâm, nghẹt ở cổ họng, khẹt khẹt một hồi lâu không thở được, liền hôn mê bất tỉnh.
Dương Khai xoay người, cuốn lên nguyên tinh trong kho bí mật của Lục gia, lại gỡ lấy nhẫn không gian của Lục Bách Xuyên, lúc này mới xách theo lão, phá mở cấm chế.
Dương Khai phá mở cấm chế kho báu bí mật này hao tốn một chút thời gian, ngay cả có lệnh bài của Lục Bách Xuyên trong tay, mười mấy tầng cấm chế kia cũng không phải dễ mở ra.
Chờ hắn từ trong kho báu bay ra, thời gian đã qua hơn nửa ngày.
Thần niệm quét ra bên ngoài, Dương Khai không khỏi ngạc nhiên nói: – Này, người của Lục gia chạy đúng là mau, nhưng lại một người đều không có!
Trước đó Lục Bách Xuyên lệnh cho mấy người Lục gia kia mau sớm thu dọn đồ đạc rời đi, Dương Khai cũng ẩn núp ở một bên, tự nhiên toàn bộ đều nghe được, chỉ là không nghĩ tới bọn họ hiệu suất lại cao như thế.
Bất quá chuyện này cũng không sao, Dương Khai đáp ứng với lão ẩu Trương gia, thay bọn họ báo thù rửa hận, giờ này Lục Bách Xuyên bị hắn bắt giữ, chỉ còn lại có nửa cái mạng. Ba người Hư Vương Cảnh đi tới Trương gia kia phỏng chừng thời khắc này cũng là dữ nhiều lành ít… coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Chuyện đuổi tận giết tuyệt như vậy trước nay Dương Khai không nghĩ tới, Lục gia một môn trên dưới 300, 400 người, không ít người già, phụ nữ và trẻ em, cho dù ở lại đứng trước mặt Dương Khai, Dương Khai cũng không xuống tay được.
Cho nên sau khi phát hiện người Lục gia đã chạy hết sạch, Dương Khai cũng không có ý định truy đuổi, mà yên tâm thoải mái theo đường cũ trở về.
Thời khắc này, nơi cửa trang viên Trương gia, khắp nơi đều đẫm máu tươi, thi thể ba Hư Vương Cảnh của Lục gia vắt ngang trên mặt đất, chết rất thê thảm. Trừ ba vị Hư Vương Cảnh này, những người khác trước đó tới đón dâu, cũng không một người nào chạy thoát, tất cả hầu như đều bị người Trương gia chém chết.
Lão ẩu sắc mặt tái nhợt, một thân ướt đẫm máu tươi, cũng không biết là máu của mình hay địch nhân; trung niên mỹ phụ kia cũng khí tức hư nhược, bàn tay ngọc cầm trường kiếm khẽ run run, trên gương mặt xinh đẹp còn dính máu tươi đỏ sẫm, có cảm giác còn tô điểm thêm một tia xinh đẹp.
Võ giả mập gầy đều té ngồi trên mặt đất, một người đang ôm đùi chảy máu tươi tí tách; một người ôm bụng, trong khe hở cũng có máu tươi chảy ra.
Một trận chiến này, tuy rằng giết sạch đội ngũ đón dâu của Lục gia, nhưng Trương gia bên này cũng rất nhiều người bị thương, cũng may không có người nào chết, là cục diện có thể chấp nhận.
Đội quân tóc dài đang thu dọn chiến trường, mỗi khi đi tới trước thi thể của võ giả Lục gia, ai nấy đều hung hăng phun một bãi nước miếng.
Nghỉ ngơi một lát, mỹ phụ trung niên nói: – Mẫu thân đại nhân, Dương tiểu huynh đệ đã đi hơn nửa ngày rồi vẫn chưa về, cũng không biết là có tình huống gì không? Con muốn đi tiếp ứng một chút, ngài thấy thế nào?
– Được! Lão ẩu gật gật đầu:
– Cung Nga đi đi, nhất định phải cẩn thận!
– Dạ! Mỹ phụ trung niên nghiêm nghị gật gật đầu, cũng không kịp đợi bản thân khôi phục, liền định bay đi tới Lục gia.
Đúng lúc này, bỗng nhiên Trương Nhược Tích nói: – Tổ mẫu đại nhân không cần đi, dường như Dương tiên sinh trở lại kìa!
Nghe nàng nói như vậy, lão ẩu và mỹ phụ trung niên vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên thấy trên bầu trời, một bóng người đang cấp tốc bay tới bên này.
– Quả nhiên đã trở lại! Mỹ phụ trung niên nói, buông lỏng gánh nặng trong lòng.
Lão ẩu cũng mỉm cười nói: – Dương tiểu huynh đệ thực lực kinh người, bình yên trở về là phải!
– Ồ! Trên tay hắn dường như còn cầm thứ gì… là một người… Mỹ phụ trung niên ngưng thần nhìn, đợi Dương Khai tới gần, thân thể mềm mại run lên bần bật: – Là lão tặc Lục Bách Xuyên! Dương huynh đệ đã bắt lão tặc Lục Bách Xuyên mang về!
– Thực ư? Lão ẩu trong mắt lóe sáng, vội vàng đứng lên, nhìn chăm chú hướng xa xa, chốc lát, không nhịn được cười ha hả: – Đúng là lão tặc Lục Bách Xuyên! Quả nhiên là thiên lý sáng tỏ, báo ứng khó tránh! Cao Hiên con, dưới suối vàng con có biết, cũng có thể nhắm mắt!
Nói xong lời cuối cùng, trên gương mặt già nua lại lăn xuống hai giọt nước mắt.
Trương Nhược Tích ở một bên nâng đỡ lão ẩu, trong lòng cực kỳ bi ai, đôi mắt nàng cũng đỏ lên.
Phía trước bóng người nhoáng lên một cái, Dương Khai đã hạ xuống trước mặt mọi người, ném Lục Bách Xuyên chỉ còn lại có nửa cái mạng trên tay xuống đất, ôm quyền nói: – Làm phiền chư vị đợi lâu!
– Tốt tốt… Làm phiền tiểu huynh đệ, đại ân của tiểu huynh đệ lần này, Trương gia ta trên dưới vô cùng cảm kích! Lão ẩu nghiêm mặt nói.
Dương Khai khoát tay chận lại: – Lão phu nhân không cần khách sáo, ta chỉ là hoàn thành ước định giữa ta và Trương huynh!
Nghe hắn nhắc tới Trương Cao Hiên, trên mặt lão ẩu lại ảm đạm xuống.
– Khụ… Lục Bách Xuyên ta đã mang về, nên xử trí như thế nào, chính lão phu nhân và các người tự trao đổi đi! Dương Khai nói tránh đề tài…