Vật này cực kỳ cổ quái, Dương Khai dùng thần niệm dò xét vào trong đó, lại phát hiện căn bản không thể dò xét, giống như đá chìm đáy biển không thấy bóng dáng.
Hơn nữa… nó lại còn có thể phá giải hết bí thuật Hư Vô, cũng không biết có năng lực kỳ lạ gì.
Nhìn xem một hồi, Dương Khai đưa tay ra chụp tới viên ngọc tròn, ngoài ý liệu, hắn thực dễ dàng chụp lấy nó, vận chuyển lực lượng trong cơ thể rót vào, lại giống như vừa rồi, không thấy bóng dáng, không có phản ứng chút nào.
– Cổ quái, cổ quái! Dương Khai lắc lắc đầu.
– Tiểu huynh đệ tha mạng a! Nếu ngươi muốn biết cách sử dụng vật kia, Lục mỗ có thể nói ra toàn bộ, chỉ cầu tha cho ta một mạng! Lúc này Lục Bách Xuyên đã bị mẫu thể yêu trùng dồn đến góc tường, căn bản muốn tránh cũng không được, trốn cũng không thể trốn.
Nhưng khiến lão cảm thấy phẫn uất là, mật thất này vì để chứa bảo vật, nên được tổ tiên Lục gia của lão xây dựng cực kỳ chắc chắn, dù là cường giả Đạo Nguyên Cảnh tới muốn phá ra cũng phải mất một phen tay chân, dựa vào bản lãnh của lão dứt khoát không thể đánh vỡ mật thất rời khỏi chỗ này.
– Lão biết lai lịch vật này? Dương Khai quay đầu hỏi lão.
Lục Bách Xuyên vội vàng nói: – Có biết một chút!
Dương Khai gật gật đầu, ngay sau đó, vừa động thần niệm, mẫu thể yêu trùng lập tức ngừng lại tại chỗ, Tử Thanh Song Kiếm kia cách trên trán Lục Bách Xuyên chỉ có một tấc, suýt nữa chém trán lão làm hai, mà kiếm khí lành lạnh kia tràn ra, lại cắt đứt chòm tóc của lão.
Tóc từ trên bay xuống xẹt qua trước mắt Lục Bách Xuyên, lão hoảng sợ toát ra một thân mồ hôi lạnh.
– Nói đi, đây rốt cuộc là vật gì? Vì sao có thể phá giải bí thuật của ta? Dương Khai vẫn ung dung chơi đùa viên ngọc tròn đen như mực trên tay, lên tiếng hỏi.
Lục Bách Xuyên nuốt một ngụm nước miếng, dè chừng liếc nhìn mẫu thể yêu trùng đứng ở trước mắt mình một cái, trong lòng thế nào cũng nghĩ không ra, Dương Khai chỉ là một Hư Vương Cảnh nho nhỏ, làm thế nào có thể điều khiển được yêu thú cường đại như thế?
– Đừng nghĩ tới mưu ma chước quỷ cái gì, nếu không ta lập tức giết lão! Dương Khai thấy trên mặt lão chợt lóe sáng, không khỏi hừ lạnh một tiếng.
Lục Bách Xuyên giật mình một cái, ngượng ngùng nói: – Lão phu thừa nhận mình gặp nạn, nào dám có mưu ma chước quỷ gì, chỉ là… nếu lão phu báo cho tiểu huynh đệ chút tin tức, tiểu huynh đệ có thể tha cho ta một mạng không?
– Lão còn muốn nói điều kiện với ta sao? Dương Khai cười hỏi.
– Không dám không dám! Lục Bách Xuyên vội vàng xua tay: – Chỉ là… Lão phu đích thực không muốn chết a!
– Không có người nào muốn chết! Dương Khai gật gật đầu: – Nếu như thế, thì tha cho lão một mạng!
Lục Bách Xuyên mừng rỡ, đang định lên tiếng, Dương Khai lại nói: – Dĩ nhiên, với điều kiện tiên quyết là lão phải cung cấp tin tức có thể làm cho ta hài lòng mới được!
Lục Bách Xuyên lập tức sắc mặt khổ sở, mở miệng nói: – Lão hủ nhất định biết thì nói hết không giữ lại!
– Rất tốt! Dương Khai hài lòng gật đầu, phất tay một cái, một cái ghế đá trong mật thất bay tới, hắn làm mặt tỉnh ngồi xuống, giơ lên viên ngọc tròn trên tay hỏi: – Vật này là gì?
Lục Bách Xuyên nói: – Không Linh Ngọc Bích!
– Không Linh Ngọc Bích? Dương Khai nhướn mày, dường như là nghĩ tới điều gì, hỏi: – Nó có quan hệ gì với Không Linh Tinh?
Lục Bách Xuyên vội vàng đáp: – Không Linh Ngọc Bích là vật sinh ra từ hạch tâm mỏ Không Linh Tinh, mà trong 10 ngàn mỏ Không Linh Tinh, cũng không nhất định có một viên Không Linh Ngọc Bích!
– Sản vật hạch tâm của mỏ Không Linh Tinh? Dương Khai đổi sắc hỏi.
– Đúng vậy! Bất quá… viên Không Linh Ngọc Bích này dường như không phải thuần túy, dường như được đại năng chi sĩ nào đó dung hợp thêm các tài liệu khác, luyện hóa qua nhiều lần, nên coi như là một loại bí bảo! Lục Bách Xuyên lại giải thích.
– A? Lão biết thật nhiều nha! Dương Khai có chút ngoài ý muốn nhìn lão tán thưởng.
– Tiểu huynh đệ khen trật rồi! Lão hủ cũng bởi vì những năm này luôn luôn nghiên cứu nó, lật xem rất nhiều điển tịch, cho nên mới có suy đoán này! Lục Bách Xuyên ngượng ngùng cười, sắc mặt biến đổi mấy lần, rồi thận trọng hỏi: – Xin hỏi tiểu huynh đệ, có tu luyện lực lượng không gian sao?
– Không phải lão cũng thế sao? Dương Khai ranh mãnh nhìn đối phương.
Lục Bách Xuyên cười khổ nói: – Lực lượng không gian của lão hủ sao có thể so sánh cùng tiểu huynh đệ! Lúc nãy ngay lúc tiểu huynh đệ một tay kẹp lấy bí châm không gian của lão hủ, lão hủ đã có chút suy đoán, giờ này xem ra, quả nhiên như thế! Nếu không có tu luyện lực lượng không gian, làm thế nào tiểu huynh đệ có thể dễ dàng tiếp nhận bí châm không gian của ta như vậy?
– Chút tài mọn mà thôi! Dương Khai hừ nhẹ nói.
– Đúng đúng đúng… Lão hủ ánh sáng của đôm đốm tự nhiên không thể so sánh với ánh trăng rực rỡ tiểu huynh đệ!
– Đừng nịnh hót! Nói xem, lực lượng không gian của lão tu luyện như thế nào, chẳng lẽ có quan hệ với Không Linh Ngọc Bích này? Dương Khai hỏi tiếp.
– Tiểu huynh đệ mắt sáng như đuốc! Lục Bách Xuyên gật gật đầu: – Sở dĩ lão phu hiểu được một chút lực lượng không gian, chính là tìm hiểu từ trên Không Linh Ngọc Bích này!
Nghe lão ta nói như vậy, nghi hoặc trong lòng Dương Khai biến mất.
Từ lúc bí thuật Hư Vô của mình bị Không Linh Ngọc Bích phá giải, hắn liền có suy đoán, cảm thấy vật này rất có khả năng có quan hệ với lực lượng không gian, mà Lục Bách Xuyên hiểu về lực lượng không gian, hiển nhiên không thoát khỏi quan hệ với vật này.
– Chính như lão hủ nói từ trước, Không Linh Ngọc Bích này dường như đã bị một vị đại năng luyện hóa thành một loại bí bảo kỳ lạ, bất quá dù lão hủ không thể phát huy ra uy năng của nó, nhưng trong lúc vô tình từ trong đó hiểu được một chút xíu phương pháp tu luyện lực lượng không gian, cho nên mới… Lục Bách Xuyên một mặt theo dõi biến hóa trên mặt Dương Khai, một mặt giải thích.
Nhưng trên mặt Dương Khai giống như giếng cổ không dao động, không nhìn ra hỉ nộ ái ố gì, khiến lão thầm kêu khổ không ngừng.
– Lực lượng không gian tu luyện khó khăn biết bao, nếu không phải thực sự có tư chất, mặc dù tìm hiểu ngàn vạn năm, cũng không có khả năng nhập môn. Nhưng thật ra ta có hơi tò mò, lão có cơ duyên gì, mà có thể trong lúc vô ý từ trong nó hiểu rõ pháp môn tu luyện lực lượng không gian! Dương Khai híp mắt nhìn Lục Bách Xuyên, bình thản nói: – Nếu dám nói dối, ta sẽ cho lão muốn sống không được, muốn chết không xong!
Lục Bách Xuyên giật mình một cái, vội vàng nói: – Tiểu huynh đệ, ta nào dám nói dối cái gì, bất quá nếu tiểu huynh đệ muốn biết, lão hủ tự nhiên sẽ nhất nhất nói ra. Quả thật lão hủ bởi vì một vài nguyên nhân đặc biệt, mới chạm tới phương pháp tu luyện lực lượng không gian. Chuyện này nói ra rất dài dòng, kỳ thực vật này vốn cũng không phải là vật của Lục gia ta, mà là của Trương gia!
– Vậy sao lại chạy tới Lục gia? Lão cướp đoạt hay là trộm? Dương Khai nhìn lão chế giễu.
Lục Bách Xuyên nói: – Tiểu huynh đệ nói vậy thật oan uổng cho lão hủ, vật này là hơn 200 trước, một nữ nhân của Trương gia gả cho Lục gia đã mang đến làm của hồi môn. Tiểu huynh đệ hẳn cũng biết giao tình mấy trăm năm giữa Lục gia và Trương gia, cưới hỏi lẫn nhau là chuyện rất bình thường…
– Chuyện này có quan hệ gì với lão chiếm được cơ duyên? Dương Khai nghe nói, đầu óc mơ hồ.
– Tiểu huynh đệ an tâm một chút chớ nóng vội, nghe lão hủ chậm rãi kể lại! Lục Bách Xuyên ngập ngừng một chút, thấy gương mặt Dương Khai lạnh xuống, không còn dám chần chờ, vội vàng giải thích tiếp…