Bàng Quán nhíu mày hỏi:
– Đã bảo nàng buổi tối hãy laị đây, không nghe hiểu sao?
Hai tay Tra Như Diễm vò vạt áo, cục xúc bất an nhỏ giọng nói:
– Lão gia, thiếp thân chợt nhớ một việc. Chu Phùng An có hứa với thiếp thân sẽ giết Ngưu Hữu Đức báo thù cho Nhân Tuấn giúp thiếp thân, không biết có phải hắn làm việc ám sát này không.
Câu này hơi khiêm tốn quá, quan trọng là Tra Như Diễm không dám nói rõ ra, mới rồi còn phủ nhận sao bây giờ có thể đánh mặt mình được.
Bàng Quán, Trần Hoài Cửu xoe tròn mắt ốc bưu nhìn nàng:
– …
Trong lâu tĩnh lặng, rất nhanh nghe tiếng hít thở nặng nề của Bàng Quán.
Mặt Bàng Quán đen như nhọ nồi gằn từng chữ:
– Chu Phùng An nào? Chu Phùng An là ai?
Không đợi Tra Như Diễm ấp úng giải thích đã có người giới thiệu thay:
– Một gia nô của Tra gia.
Lão bộc Trần Hoài Cửu bất đắc dĩ ngửa đầu nhắm mắt lại, bổ sung thêm:
– Vừa lúc là tu vi Thải Liên nhất phẩm. Lẽ ra người trong cửa hàng Tra gia bên kia sẽ có người biết Chu Phùng An, nhưng từ hiện trường báo về đó không phải Chu Phùng An. Tức là nếu là Chu Phùng An làm vậy hắn phải làm chút ngụy trang, ngụy trang nửa thật nửa giả có thể đánh lừa được, không ngốc.
Bàng Quán đông cứng tại chỗ, biểu tình khó tin nhìn phu nhân xinh đẹp như hoa của mình, biểu tình cực kỳ khó xem.
Tay Bàng Quán run run chỉ vào Tra Như Diễm:
– Nàng không cần quá khiêm tốn! Ta chỉ hỏi một câu, thích khách có phải là Chu Phùng An không?
Tra Như Diễm biết lớn chuyện, mặt hơi tái, nàng cắn môi phập phồng lo sợ cúi đầu.
Xem bộ dạng của Tra Như Diễm thì còn cần hỏi gì nữa.
Bàng Quán nhìn Tra Như Diễm từ từ lắc đầu, gã ngửa đầu rên rỉ:
– Trời ơi, hay nói nhà có hiền thê thì phu không gặp tai họa bất ngờ, người xưa nói đúng! Ta đã tạo nghiệt gì mới cưới ‘hiền thê’ như vậy vào cửa?
Trần Hoài Cửu mở mắt thở hắt ra:
– Lão gia, bây giờ không phải lúc so đo chuyện này, không thể do dự nữa, bây giờ tìm cách cứu vãn đi. Bên Cao Quan mới xuất phát không lâu, chúng ta hoàn toàn thời gian giải quyết trước khi Cao Quan đến, nhưng phải nhanh, không chậm trễ được, nhanh chóng tìm hiểu rõ tình huống rồi xuống tay.
Bàng Quán thở dài thườn thượt:
– Phù!
Bàng Quán nhìn Tra Như Diễm chằm chằm như muốn ăn thịt người, mặt dữ tợn hỏi:
– Nói, nói rõ đầu đuôi vụ việc, dám che giấu một chữ là ta đập chết nàng!
Tra Như Diễm nghe còn có hy vọng cứu vớt thì vội ngước lên nói:
– Chỉ là đại thống lĩnh Thiên Nhai nho nhỏ, lão gia, ta thật sự không biết sẽ gây lớn chuyện như vậy.
Bàng Quán rất muốn bóp chết nàng:
– Ai kêu nàng nói chuyện đó!
Bàng Quán gắt giọng:
– Ta kêu nàng kể rõ sự việc!
Đã đến mức này thì Tra Như Diễm không dám giấu diếm nữa, kể rõ đầu đuôi.
Sự việc đơn giản, Tra Như Diễm định bắt Điền Phong Hạo tìm cách hành động, nhưng Điền Phong Hạo kiêng kỵ nhiều, cứ nói không tìm được cơ hội xuống tay, bảo chờ cơ hội đã. Nhưng bên Bàng Quán dặn dò Tra Như Diễm nhiều lần là Ngưu Hữu Đức đang treo tên chỗ Thiên Hậu, dặn nàng không được làm bậy. Người Thất Tinh cửa hàng toàn là người của phủ Tinh Quân, Tra Như Diễm sợ chọc giận Bàng Quán nên không dám ép Điền Phong Hạo.
Bên Thiên Nguyên tinh lại truyền tin nói Miêu Nghị hòa giải với thương hội, mời khách ăn cơm linh tinh, làm Tra Như Diễm tức chết, nàng không muốn thấy hắn sống tốt đẹp. Không tiện bắt ép người phủ Tinh Quân nên Tra Như Diễm phái Chu Phùng An của Tra gia đi, khiến gã tùy thời lấy mạng nhỏ của Miêu Nghị. Nhưng Chu Phùng An không ngốc, đại thống lĩnh Thiên Nhai không dễ giết, đó là mệnh quan Thiên Đình, nếu xảy ra chuyện thì không đùa được, vì vậy luôn ngủ đông trong Thiên Nhai chờ cơ hội.