Cự đại nhân ảnh không nhìn cự hoa yêu dị kia, mà nhìn lão giả trên không trung, lạnh lùng nói.
Bạch bào lão giả nghe nhân ảnh phía dưới nói xong, không lập tức mở miệng nói gì, nhưng sắc mặt lại cực kỳ âm trầm.
Tám gã Thánh Linh xung quanh pháp trận bên dưới, sau khi cảm nhận uy lực đáng sợ từ huyết sắc cự hoa phát ra, lại nghe nhân ảnh nói vậy, sắc mặt sớm đã trở nên cực kỳ khói coi.
Nhưng trên đỉnh đầu lại có lão giả tọa trấn, không ai dám có động tác gì khác, vẫn liều mạng duy trì pháp trận.
“Thả ngươi đi? cũng có thể! Nhưng chờ sau khi phong ấn ngươi lại, lão phu sẽ nghĩ đến việc này.”
Vẻ mặt bạch bào lão giả sau khi liên tiếp biến ảo mấy lần, đột nhiện trên mặt hiện lên vẻ dữ tợn, tiếp theo thân hình thoáng một cái, liền trở thành ảo ảnh biến mất tại chỗ.
“Ngươi đúng là muốn tìm cái chết, đã vậy bổn tọa sẽ thành toàn cho các ngươi!” Cự đại nhân ảnh phía dưới thấy vậy, lúc này sắc mặt đại biến quát một tiếng chói tai, nhưng sau khi liếc mắt nhìn huyết sắc cự hoa, hành động không khỏi có một chút chần chờ.
Lúc trước hắn nói có vẻ dễ dàng nhưng trên thực tế trong lòng lại hiểu rất rõ, hắn một khi không có thân thể nếu muốn đúc lại thì thực tế vô cùng khó khăn.
Một vạn năm đúc lại một thân thể trừ phi vận khí tốt đến cực điểm, nếu không chút thời gian ấy căn bản không thể nào.
Mà thân thể này là do Tích Huyết Hoạch Linh Hoa ngưng tụ thành, lại càng khó khăn cực kỳ.
Hắn không biết phải mất bao nhiêu tâm huyết, tổn mười mấy vạn năm mới lần nữa ngưng tụ lại.
Nếu dùng nhục thân, hắn chỉ cần khổ tâm tu luyện khôi phục pháp lực và thần thông lúc còn đỉnh cao cũng không phải là chuyện không thể
Nhưng mệt khi mất đi thân thể yêu hoa này, hắn cũng không tự tin có thể có được thân thể thích hợp, khôi phục thần thông lại càng là chuyện xa vời.
Bất quá nhân ảnh này dù sao cũng không phải là tu sĩ bình thường chỉ chần chờ một lát, liền cắn răng, trong miệng lần nữa truyền ra tiếng chú ngữ, lập tức giơ một ngón tay ra, ngưng trọng điểm về phía huyết sắc cự hoa.
Cự đại huyết hoa phát ra tiếng thê lương, thể tích bành trướng, mỗi cánh hoa bỗng nhiện hiện ra bạch ngân, đổng thời một cổ khí tức còn cường đại gấp mấy lần lúc trước từ trong hoa tán ra.
Đồng thời cùng lúc đó, ngũ sắc linh vân trên trời bị thiên địa nguyên khí thúc dục, ngưng kết làm một, hóa thành một cái nồi năm màu, lấy mắt thường có thề thấy được, chậm rãi đè xuống đám người bên dưới.
Tám gã Thánh Linh đổ mồ hôi, chỉ cảm thấy thân hình trầm xuống, phảng phất bị núi lớn đè lên, động tác trở nên vô cùng chậm chạp.
Tám gã Thánh Linh trong lòng cả kinh, trên người phát ra tiếng xé gió, mười mẩy đoàn linh quang đồng thời từ trên người bắn ra, hóa thành từng tầng quang mạc tự bảo vệ bản thân.
Hộ thể linh bảo của bọn hắn cũng tự bay ra bảo vệ chủ nhân.
Mặc dù bai hắn nhất thời không bị gì, nhưng trong lòng cực kỳ hoảng sợ, thân hình vừa động đều bắn về phía sau bỏ chạy.
Động tác bọn họ nhìn nhanh như điện, nhưng so với độn tốc bình thường lại chậm hơn mộT lần, căn bản không thể chạy ra khỏi phạm vi bao phủ của huyết hoa tự bạo.
Tám gã Thánh Linh hiển nhiên cũng biết việc này, một bên vừa bay về phía sau, một bên thả ra vô số bảo vât.
Cự đại nhân ảnh thấy vậy, hai mắt chợt lóe hàn mang, pháp quyết trong tay biến đổi, rốt cục nói ra một chữ “Bạo”.
Huyết sắc cự hoa thoáng một cái, tất cả cánh hoa mở tung ra, đồng thời một cỗ chất lỏng đỏ tươi như dung nham từ trong bạch ngân tuôn ra.
Chất lỏng đỏ tươi vừa tiếp xúc với không khí, nháy mắt liền bốc cháy thành từng đoàn hỏa diễm, số lượng cực nhiều, cơ hồ nhuộm đỏ cả hư không, nhưng hồng quang sau khi co giãn, đều nổ tung ra
Cùng lúc đó, cự đại nhân ảnh thoáng cái thu nhỏ lại như người thường, một tầng ngân sắc quang tráo hiện lên trên người.
Người này mặc dù không còn thân thể nhưng vì bảo vệ chân hồn không bị hao tổn quá nghiêm trọng, hiển nhiện cũng đề phòng đối với uy lực lần tự bạo này.
Mắt thấy sau một khắc cả khu vực sẽ hoàn toàn biến thành tro bụi, thì thanh âm bạch bào lão giả lại đôt nhiện lạnh lùng truyền ra từ phía trên huyết sắc cự hoa:
“Muổn tự bạo, ngươi tưởng lão phu sẽ đồng ý sao? Cho dù bản thể của ta bị tổn thương vạn năm, cũng muốn hoàn toàn trấn áp ngươi.”
Vừa dứt lời, hư không chợt lóe bạch quang, một tòa cự tháp cao hơn trăm trượng hiện lên.
Tháp này toàn thân trong suốt sáng long lanh, bề mặt khắc vô số phù văn trong suốt, phát ra kỳ quang màu trắng sữa, phảng phất do hàn băng luyện chế thành.
Càng kỳ lạ chính là, trên đỉnh tháp bất ngờ có một viên châu màu xanh to cỡ đầu người, bóng loáng như ngọc, nhưng ngưng thần nhìn kỹ thì lại phát hiện bề mặt nó khắc vô số phù trận trong suốt lớn nhỏ khác nhau.
Trong đó, phù trận lớn bao phủ phù trận nhỏ, phù trận nhỏ thì bao phủ phù trận nhỏ hơn, tất cả hòa vào nhau, có vẻ vô cùng huyền ảo phức tạp.
Khiến người ta vừa nhìn, liền cảm thấy hoa đầu choáng váng.
Mà ngồi trên băng tháp này chính là thân thể nguyên hình của vị Thánh Linh tối cao của Linh tộc, sau khi hơi hạ xuống, một cỗ hàn khí lạnh lẽo từ tháp tuôn ra, chớp cái liền bao phù toàn bộ hỏa quang và huyết hồng cự hoa vào trong.
Trong hàn quang màu trắng, tất cả mọi thứ đều bị ngưng kết trì trệ, phảng phất thời gian bên trong vào giờ phút này đều bị ép dừng lại.
Đồng thời bản thân băng tháp cũng ầm vang một tiếng hạ xuống.
“Huyễn Quang Thiên Tinh Tháp! Không ngờ ngươi là linh nô do bảo vật này biến thành. Không thể nào, tất cả vật phỏng chế bảo vật này kể từ trăm vạn năm trước đều bị hủy diệt trong trận đại loạn ở Bắc Minh tiên cung, như thế nào còn có linh nô sinh ra!
Nhân ảnh phía dưới nguyên bổn dùng ánh mắt cực kỳ oán độc nhìn lên không trung, vừa thấy băng tháp trong suốt, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng tái nhợt, cực kỳ hoảng sợ gầm lên.