Cuộc tìm kiếm cuối cùng cũng dừng lại, Yến Phi nghe tiếng gió, biết rằng các cao thủ đang phân tán ở khắp sân trong trang viện. Chẳng rõ chúng có nhận được cái khoát tay chỉ thị nào hay không, chỉ thấy nhất loạt chạy ra chỗ Mộ Dung Thùy và Ni Huệ Huy đang đứng.
Quả nhiên có tiếng Mộ Dung Thùy nói nhỏ: “Bên trong viện chắc không có vấn đề, đêm nay phòng tuyến của các ngươi chuyển ra bên ngoài viện, tránh kinh động giấc ngủ của tiểu thư, minh bạch chưa?”
Chúng nhân hạ giọng đáp ứng.
Sau đó là tiếng Mộ Dung Thùy cùng Ni Huệ Huy và thủ hạ lục tục rời đi.
Yến Phi từ dưới lớp tuyết trồi lên, vừa hay đèn đóm trong gian giữa trang viện được tắt đi, có vẻ Phong Nương cũng có chủ ý tương tự, muốn nghỉ ngơi cho khỏe.
Lúc này chỉ còn nửa canh giờ là trời sáng, Yến Phi không muốn lãng phí một chút thời giờ nào, ở trên mặt tuyết lao đi như tên bắn, thoắt cái đã đến bên cạnh một cửa sổ ở hậu viện, vô thanh vô tức tiến vào theo lối này.
Lúc chàng đóng cửa lại, bên ngoài hoa tuyết đã rơi dày đặc thêm chút nữa.
Chàng đang ở trong gian phòng chứa ba mươi chiếc rương của chủ tỳ Kỷ Thiên Thiên, lòng chợt nhớ lại lúc bọn chàng đưa Kỷ Thiên Thiên đến Biên Hoang Tập, hiện tại lại vì nàng mà đến nơi này, trong thời gian đó đã xảy ra bao nhiêu thay đổi kinh tâm động phách.
Yến Phi vận công làm tan chảy lớp tuyết dính trên người, hơi nước bốc lên ngùn ngụt, đồng thời nâng cảm quan xúc giác lên mức cực hạn, lập tức phát giác có người đi qua trung viện và giờ đã đặt chân lên khu vườn nhỏ hậu viện. Chàng liền nhanh tay mở một chiếc rương lớn bên cạnh rồi ẩn mình vào trong đó. Chui vào chiếc rương này chẳng phải là tùy tiện chọn lựa, mà là do chàng nhìn thấy trên chiếc chiếu cạnh đó có mấy đống y phục, liền đoán là số y phục này được lấy ra từ sớm để chuẩn bị sử dụng, rồi khẳng định trong rương trống rỗng.
Ngay sau khi chàng đóng nắp rương, có một người như gió vút qua bên cửa sổ, rồi quay trở lại trung viện.
Yến Phi từ trong rương nhảy ra, lòng nghĩ thầm “Phong Nương ngươi quả nhiên đã tận tụy hết mình với công việc, trước khi đi ngủ còn kiểm tra một vòng khắp các chỗ.”
Hết sức kiềm chế hưng phấn, chàng mở cửa đi ra. Phía ngoài là một hành lang nối nội viện với thính đường.
Chàng đã có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hô hấp của Kỷ Thiên Thiên và Tiểu Thi từ bên trong phòng ngủ truyền tới.
Yến Phi cẩn thận đi đến cửa phòng, áp tay vào cánh cửa rồi tống xuất chân khí, chốt cửa giống như bị một bàn tay vô hình từ từ kéo ra, không hề gây ra bất kỳ tiếng động nào.
Cánh cửa được nhẹ nhàng mở ra, giường ngủ của Kỷ Thiên Thiên và Tiểu Thi cùng với các kiến trúc phụ trong căn phòng lần lượt xuất hiện.Yến Phi như chớp lách mình vào, rồi khép cửa lại như vị trí ban đầu.
Bên ngoài gió tuyết lạnh buốt vẫn thổi không ngừng, trong này lại vô cùng yên tĩnh và ấm áp, chỉ duy nhất có thanh âm hô hấp khe khẽ của chủ tỳ Kỷ Thiên Thiên.
Yến Phi trước tiên di chuyển đến chiếc gường nơi Tiểu Thi đang ngủ an lành ở góc bên kia, đưa mắt nhìn qua trướng thấy nàng đang ôm chăn ngủ say. Tiểu Thi gầy đi không ít, nhưng hô hấp đều đặn thông suốt, khiến chàng cũng an lòng.
Bây giờ chàng mới run run đi đến bên chiếc giường tú lệ của Kỷ Thiên Thiên, xuyên qua hương trướng nhìn nàng nằm đó chịu đựng sự dày vò của nỗi nhớ, nếm trải đến tận cùng nỗi sầu khổ tương tư. Có điều trông dáng nàng nằm ngủ vẫn đẹp như đóa hải đường xuân, thật là một mỹ cảnh lay động lòng người.
Hô hấp của Kỷ Thiên Thiên đột nhiên gấp gáp, hỗn loạn và nặng nhọc, hiển nhiên là nàng đang trong cơn ác mộng, chỉ thấy đôi môi xinh xắn nói trong mê sảng: “Đừng đến! Đừng đến!”
Yến Phi trong lòng trào dâng tình cảm yêu thương vô cùng vô tận. Chàng đối với Kỷ Thiên Thiên không còn chút nghi kỵ gì nữa, khẽ đưa tay vén trướng ngồi xuống bên cạnh giường.
Thân thể kiều mị của Kỷ Thiên Thiên khẽ run rẩy, tựa như có cảm giác.
Yến Phi cúi người xuống, mùi hương quyến rũ từ thân thể kiều mỹ của nàng ngập tràn khứu giác. Chàng ghé sát bên tai nàng thì thào: “Thiên Thiên! Thiên Thiên! Yến Phi đã đến đây này!”
Kỷ Thiên Thiên bỗng chốc tỉnh dậy, nhất thời vẫn chưa rõ chuyện gì xảy ra, suýt buột miệng kêu thất thanh.
Yến Phi vội đưa tay chặn lên môi nàng, hai gương mặt sát lại tới mức có thể ngửi thấy cả hơi thở của nhau. Chàng trìu mến nhìn vào đôi mắt đang mở to của nàng rồi nói khẽ: “Thiên Thiên! Là ta đây! Chính là Yến Phi của Biên Hoang tập đây!”
Thân thể thơm tho của Kỷ Thiên Thiên rung lên từng hồi, đôi mắt đẹp hiển thị thần sắc như không tin vào điều đang diễn ra trước mắt.
Yến Phi dời ngón tay đang đặt trên đôi môi xinh, thần tình của nàng đang băn khoăn ngỡ ngàng chợt biến thành hân hoan cực độ. Hai bàn tay ngọc ngà từ trong chăn ấm đưa ra níu cứng lấy cổ Yến Phi, thân hình nóng bừng như lửa nép sát vào cơ thể chàng. Hai người trao cho nhau một nụ hôn dài như vô tận.
Mưa tuyết giá lạnh và kẻ địch đáng sợ ở bên ngoài kia chợt như không hề tồn tại trên đời.
Cả đất trời như chỉ còn lại hai tấm lòng sắt son, biển cạn đá mòn không bao giờ thay đổi.
Đôi nam nữ đang ở giữa miền luyến ái triền miên, phải trải qua nỗi khổ tương tư ly sầu biệt hận. Máu, mồ hôi và nước mắt đã đổ xuống, vì thế lúc này mỗi khắc đều là sự đền bù không ai có thể lấy mất của họ.
Từ lúc con tim rung động trước Kỷ Thiên Thiên, Yến Phi không bao giờ nghĩ nụ hôn đầu tiên của bọn họ lại xảy ra trong tình huống như thế này. Bất quá giờ đây điều đó không còn quan trọng. Thời gian, địa điểm và ngay cả toàn bộ đất trời cũng vậy, chẳng còn quan trọng nữa.
Hiện tại nguyện vọng duy nhất của chàng là đêm mưa tuyết khắc nghiệt này cứ kéo dài vô hạn định, cho đến tận khi trái đất ngừng quay.
Hai trái tim bị cầm tù giờ đang hòa chung một nhịp đập rộn ràng, căn phòng ngủ tối tăm tràn đầy tư vị đắng cay ngọt ngào lẫn lộn. Họ ôm nhau không rời mặc dù biết như vậy sẽ khiến việc chấp nhận cảnh phân ly sau này thật khó mà chịu đựng nổi.
Môi họ rời nhau, lặng đi một lúc cả hai đều không nói nên lời.
“Yến Phi à! Chuyện này là không thể! Chàng làm sao đến được đây? Thiên Thiên không phải đang mơ chứ?”
Yến Phi để mặc cho nàng kéo ngả vào trong trướng. Chàng khẽ nằm lên thân thể kiều diễm của nàng, rồi mãn nguyện nói: “Nàng không phải đang mơ, ta đích thực đã tới.”
Kỷ Thiên Thiên kéo chăn choàng lên người Yến Phi, chẳng buồn để ý đến việc chàng vẫn còn đi giầy.
Yến Phi hai tay ghì chặt lấy nàng, áp sát thân mình vào cơ thể đầy đặn và mềm mại ở bên dưới. Qua làn áo mỏng, dường như chẳng còn gì ngăn cách hai người nữa. Chàng cảm thấy thân thể nàng nóng như lửa, ngửi thấy hơi thở mê người của nàng. Rồi không dám chần chừ, chàng mau chóng đặt hữu thủ lên bối tâm nàng, từ từ truyền vào Tiên thiên chân khí tuyệt đối tinh thuần.
Kỷ Thiên Thiên nũng nịu nói: “Mộ Dung Thùy đã biết là chàng sẽ đến, còn bố trí thiên la địa võng chờ chàng chui vào để bắt sống. Thế mà chàng thần bất tri quỷ bất giác đến được đây. Yến lang chàng thật là tài giỏi! Mộ Dung Thùy đã đấu không lại chàng. Thiếp và Tiểu Thi cùng chàng ly khai luôn có được không?”
Yến Phi nghe tim mình đau nhói. Gặp được Kỷ Thiên Thiên nhưng không có cách gì đưa nàng tẩu thoát, đối với chàng mà nói thật đúng là một sự thực vô cùng tàn nhẫn.
Chàng bèn đáp: “Hiện tại vẫn còn chưa đến lúc, bất quá bọn ta đã nghĩ ra kế sách vẹn toàn cứu nàng và Tiểu Thi. Thiên Thiên cần phải nhẫn nại một chút.”
Khuôn mặt thanh tú của Kỷ Thiên Thiên lộ rõ thần sắc thất vọng làm cho trái tim Yến Phi như bị dao cắt. Nàng run rẩy ôm chặt lấy gã, cất giọng thê lương: “Yến lang lại định bỏ người ta mà đi sao? Thiên Thiên hoang mang lo lắng lắm, một ngày không có chàng, người ta cảm thấy mình sống mà như đã chết.”
Yến Phi cố gắng đè nén nỗi lòng chua xót, rồi gắng gượng nói: “Thiên Thiên phải kiên cường lên, như thế bọn ta mới có cơ hội trốn thoát, vĩnh viễn không phải phân ly. Trước bình minh ta buộc phải ly khai, bằng không sẽ chẳng còn cơ hội thoát thân nữa.”
Kỷ Thiên Thiên ngây người thốt: “Bình minh?”
Tiếp đó gương mặt tú lệ nóng bừng lên, thân thể yêu kiều lay động, nàng hổn hển nói: “Đêm sắp tàn rồi, Yến lang ơi! Hãy chiếm hữu Thiên Thiên đi! Người ta nguyện trao hết tất cả cho chàng. Đó là điều mà bấy lâu nay thiếp hằng mong đợi!”
Tâm trí Yến Phi chấn động mãnh liệt, lửa dục tình dâng cao ngùn ngụt, suýt chút nữa thì lấn át cả lý trí, cũng may là trong suy nghĩ vẫn còn một điểm sáng để bấu víu vào. Chàng vội vã nói: “Thiên Thiên hãy tỉnh lại đi, thời gian không nhiều, đêm nay ta đến chủ yếu để chữa trị tình trạng tâm lực tổn hao quá độ cho nàng. Không có nàng làm thám tử thu thập tin tức thần diệu giúp ta, thì bọn ta vô pháp cứu nàng và Tiểu Thi từ tay Mộ Dung Thùy. Nàng hãy tập trung tinh thần, lắng nghe ta nói nhé.”
Kỷ Thiên Thiên tựa như đã từ trong mộng đẹp trở về với hiện thực tàn khốc, nàng lấy lại sự bình tĩnh rồi nói: “Thiên Thiên chẳng biết phải làm gì! Những ngày gần đây thiếp không dám nhớ đến chàng, bởi vì mỗi khi nhớ đến thì lại hoa mắt chóng mặt và đau đầu ghê gớm. Tình huống ấy thật đáng sợ.”
Yến Phi liền nói: “Đó chính là vì tinh khí của nàng đã bị tổn hao quá nhiều, cơ thể không sao tự bổ sung phục hồi được.”
Kỷ Thiên Thiên kêu khẽ một tiếng rồi nói: “Yến lang đúng là tài giỏi, cơ thể người ta lúc này vô cùng ấm áp dễ chịu. Chàng chẳng phải đã đả thông kinh mạch cho thiếp rồi sao?”
Yến Phi trả lời: “Đả thông một số kinh mạch đặc biệt của nàng chính là công phu sơ bộ để củng cố nguyên âm. Ta đã dùng chân khí nguyên dương tinh luyện truyền vào cơ thể nàng. Chỉ cần nàng y theo công pháp của ta, nội trong trăm ngày có thể cơ bản hoàn thành giai đoạn cốt yếu. Một khi nguyên âm của nàng hoàn toàn có thể thu nạp chân khí nguyên dương của ta, nàng không những không còn gặp phải vấn đề tổn hao tâm lực nữa, mà còn có thể điều khiển việc kết nối tâm linh với ta, như thế một ngày bọn ta sẽ được đoàn tụ. Bất quá nội trong một trăm ngày này, nàng không được liều lĩnh thử cố gắng liên hệ tâm linh với ta. Về phần mình, ta cũng tuyệt đối không hưởng ứng lời kêu gọi của nàng, bằng không bao công sức trước đây sẽ tiêu tan hết.”
Kỷ Thiên Thiên lại hôn chàng lần nữa, rồi nhoẻn miệng cười: “Thiên Thiên sẽ nghe lời Yến lang mà!”
Yến Phi liền nói: “Bây giờ nàng hành công đi!”
Thế rồi gã kề miệng sát bên tai nàng, nhất nhất giải thích toàn bộ công pháp cơ bản, đồng thời tiên thiên chân khí vẫn miên man bất tuyệt theo bối tâm nàng truyền vào nội thể.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu.
“Boong! Boong! Boong!”
Tiếng chuông báo canh tư vượt qua gió tuyết trong đêm từ ngoài xa vọng lại.
Tay Yến Phi rời khỏi bối tâm Kỷ Thiên Thiên, chàng hân hoan nói: “Xong rồi! Thiên Thiên có cảm giác thế nào?”
Kỷ Thiên Thiên cố gắng mở to đôi mắt đẹp rồi đáp: “Người ta thấy mệt mỏi lắm! Có lẽ là do nhớ chàng cả trong mơ lẫn khi còn thức, rồi chịu đựng mọi sự khổ ải bi thương trên nhân thế.”
Cõi lòng Yến Phi như trĩu xuống. Gặp nhau chưa được bao lâu đã lại phải biệt ly, tư vị này đúng là vô cùng đau đớn, càng tệ hơn khi chẳng biết tháng năm nào mới được trùng phùng. Chàng buồn bã nói: “Ta phải đi rồi. Việc ta đến đây tốt nhất đừng cho Tiểu Thi biết. Nàng ta có biết chúng ta có thể tâm linh tương thông không?”
Hai mi Kỷ Thiên Thiên đã ướt đẫm nước mắt, nàng thê lương đáp: “Tiểu Thi chỉ bán tín bán nghi, ôi!”
Yến Phi nói: “Tốt nhất là đừng cùng nàng ta đàm thoại đến vấn đề này. Hãy nhớ, nàng có một thị tỳ tên gọi Phong Nương, niên kỷ trạc bốn mươi, chính là cao thủ do Mộ Dung Thùy ngầm phái đến giám đó. À, nàng có một sợi dây nào không?”
Kỷ Thiên Thiên ngồi dậy đáp: “Trong chiếc rương bên cạnh, thiếp có một bộ hành trang để hành tẩu giang hồ rất tốt. Đó là thành quả mà Thiên Thiên thu thập trong nhiều năm. Có một sợi dây chế từ gân hươu dài đến mười trượng, tuy nhỏ nhưng mà bền lắm.”
Yến Phi đỡ Kỷ Thiên Thiên nằm xuống giường, đắp lại chăn cho nàng, rồi ôm nàng thật chặt, sau cùng nói: “Nàng hãy ngoan ngoãn ở đây nghỉ ngơi nhé. Đến khi chúng ta tái kiến lập mối liên hệ tâm linh, bọn ta chẳng phải có sự khởi đầu mới ư? Lúc đó ta sẽ nói cho nàng hay phải hành động ra sao để thoát khỏi tình trạng này.”
Kỷ Thiên Thiên bất chấp tất cả ôm ghì lấy Yến Phi rồi trao cho chàng một nụ hôn nồng cháy. Thiên địa xoay chuyển, vui buồn đoàn tụ và ly biệt vào lúc này đã hòa làm một.