Chúng thần cùng lễ bái, tất cả đã kết thúc.
Ngày đó, không để đêm dài lắm mộng, Võ Hoàng lập tức dán chiếu lệnh thông báo với thiên hạ. Biết được Võ Chu khôi phục thành Lý Đường, đám người nhớ Đường nhiều năm vui mừng vô cùng, nhìn thấy Võ Hoàng lập Hoàng Thái Nữ, không ít bá tánh từng được công chúa ban ân huệ càng vui trời mừng đất.
Trữ quân nhân đức, tuy là nữ tử, lại rất có tài cán.
Tuy có vài nhân tâm vẫn có phê bình, nhưng điện hạ làm chủ Đông Cung cũng coi như đạt được mục đích chung, ngoại trừ điện hạ là nữ tử làm cho vài người thấp thỏm, những mặt khác bọn họ không chỉ ra được một chút không tốt.
Đại điển sách phong Hoàng Thái Nữ cử hành vào mười lăm tháng Ba, ngày đó toàn bộ Thần Đô đều sôi trào.
Hai người mặc cổn phục đứng trước văn võ bá quan, nghi thức được tiến hành từng bước một theo như lễ chế. Đây là vị Hoàng Thái Nữ đầu tiên từ xưa đến này, người đội miện quan cho nàng chính là vị Nữ Hoàng đầu tiên từ xưa đến nay.
Trong nháy mắt đội miện quan lên, Thái Bình giương mắt nhìn về a nương qua chuỗi hạt châu, nàng cảm thấy tất cả đều cực kỳ không chân thật. Nàng có chút chua xót, nhưng thấy đáy mắt Võ Hoàng ẩn nhẫn ý cười, nàng nhớ rõ Võ Hoàng đã nói qua —— nàng nói, quân vương không thể dễ dàng rơi nước mắt.
Đúng vậy, ở trước mặt thần tử, nàng cần phải lấy ra khí độ mà quân vương nên có.
Bàn tay già nua của Võ Hoàng vuốt lại tóc mai cho Thái Bình, sửa lại dây ngọc rũ xuống cho chỉnh tề, người nàng đang nhìn không phải là Trấn Quốc Công Chúa Đại Chu, mà là Hoàng Thái Nữ Đại Đường, là nơi nàng đặt tất cả kỳ vọng về tương lai.
“Mong con luôn lấy xã tắc làm trọng, lấy bá tánh thiên hạ làm đầu.”
Đây là kỳ vọng của Võ Hoàng với trữ quân, những kỳ vọng không thể nói ra Thái Bình cũng biết, nàng sẽ tiếp nhận gánh nặng của Võ Hoàng, tiếp tục bước đi.
“Con kính nghe mẫu hoàng dạy bảo.”
Thái Bình cung kính nhất bái, thẳng lưng lên, nghiêm nghị xoay người liếc nhìn chúng thần. Nàng cầm lòng không đậu hướng ánh mắt về phía Uyển Nhi, khóe miệng nàng hơi hơi giương lên, mặc dù chuỗi hạt châu rũ xuống khép hờ trước mặt nàng, nhưng nàng biết Uyển Nhi thấy được nàng đang vui mừng.
Huyết mạch Uyển Nhi đều sôi trào, đời trước ba chữ “Hoàng Thái Nữ” không khác gì hải thị thận lâu, một đời này cuối cùng nhờ nỗ lực của Võ Hoàng cùng công chúa mà đã thành thật.
Ai nói nữ tử sinh ra phải làm tầng lớp thấp kém nhất? Ai nói nữ tử không thể giống như nam nhi quân lâm thiên hạ?
Võ Hoàng có thể làm được, Thái Bình cũng có thể làm được.
“Điện hạ thiên tuế.” Uyển Nhi hơi hơi cúi đầu, cùng văn võ bá quan hành lễ với Thái Bình. Nàng đã thấy qua vô số bộ dáng đẹp đẽ của công chúa, công chúa của hôm nay nàng có thể khắc ghi cả đời.
Thái Bình tươi đẹp đứng ở chỗ đó, tiếp nhận bách quan chầu mừng, không có sợ hãi, không có thấp thỏm, chỉ có thoả thuê mãn nguyện, nàng cũng có Đạo mà nàng muốn thực hiện. Truyện Truyện Teen
Cả cuộc đời nàng, nàng muốn làm cho Đại Đường xuất hiện một thái bình thịnh thế.
Đây là bắt đầu hành trình quân lâm thiên hạ của Thái Bình, nàng cùng Uyển Nhi đều rất thanh tỉnh, đoạn đường tương lai còn có rất nhiều bụi gai chờ các nàng chém xuống, nhưng các nàng cái gì cũng không sợ, bởi vì ——
“Có nàng.”
Hai chữ này không cần nói ra ngoài miệng, hai người đã tâm linh tương thông mà cũng nghĩ tới một chỗ.
Lý Hiển nhìn khí phách dâng cao của Thái Bình, nói nửa điểm không hâm mộ, đều là nói dối. Hơn mười năm sinh hoạt ở Phòng Châu, hắn đã thấy rõ ràng năng lực của chính mình. Trở về thấy trên triều đình có những triều thần mang đủ loại tâm tư, hắn tự nghĩ không có năng lực khống chế những người đó. Hắn đã bốn mươi lăm tuổi, thân thể thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, cùng Thái Bình tranh chấp đến cuối, chỉ có nền tảng lập quốc bị tổn hại. Chi bằng quãng đời còn lại làm người phú quý nhàn rỗi, hưởng thụ Thái Bình mang đến thịnh thế cho giang sơn. Nếu có thể sống đến khi Sùng Mậu thành niên, thấy Thái Bình nhường ngôi cho Sùng Mậu, vậy hắn chết cũng nhắm mắt.
Nghĩ đến đây, Lý Hiển nhịn không được nhìn về phía Hoàng Thái Tôn Sùng Mậu đứng bên cạnh Thái Bình. Dù sao cũng là cốt nhục của hắn, mặt mày có bảy phần rất giống hắn.
“Sùng Mậu, phải bình an lớn lên nhé.” Lý Hiển thành tâm cầu nguyện, hắn cần phải thừa nhận, mấy năm nay Thái Bình xác thật chiếu cố Sùng Mậu rất tốt, gương mặt mũm mĩm, một đôi mắt linh động, nhìn như thế nào cũng đều là hài tử thông minh.
Trên phi các xa xa, An Lạc dựa vào lan biên, trông về sự kiện trọng đại nơi xa.
Trong con ngươi của nàng đong đầy hâm mộ, lẩm bẩm nói: “Nếu a gia làm chủ Đông Cung, ngày nào đó ta cũng có thể làm Hoàng Thái Nữ!”
“Xuỵt! Quận chúa! Lời này không thể nói trong cung!” Tỳ nữ ở một bên nghe được hoảng hốt, vội vàng khuyên nhủ.
Bởi vì Lý Hiển được phong Anh Vương, sau đó Võ Hoàng phong hết nữ nhi dưới gối Lý Hiển là quận chúa. An Lạc bởi vì nhìn thấy mẫu thân chết thảm, sau khi hồi cung bệnh nặng một hồi, mấy ngày nay mới khoẻ hơn, thường thường mang theo tỳ nữ đi lại trong cung.
Võ Hoàng nghĩ nàng còn đau thương mất mẫu thân, liền tùy ý nàng, muốn du hồ thì du hồ, muốn cưỡi ngựa thì cưỡi ngựa, chỉ cần nàng mở miệng, Võ Hoàng đều đáp ứng.
Ban đầu An Lạc cho rằng Võ Hoàng Hoàng Tổ Mẫu không thương các nàng, nhưng đã nhiều ngày trôi qua, nàng được Võ Hoàng sủng ái, càng thêm kiêu căng.
“Sợ cái gì! Ngôi vị Đông Cung là chính a gia nhường cho cô cô!” An Lạc không phục, lập tức phản bác tỳ nữ, “Ngươi không nhìn thấy cô cô mấy ngày gần đây thân cận với ta không ít sao?” Nói tới đây, An Lạc có chút không hiểu, vì sao cô cô đối với nàng luôn không mặn không nhạt, rõ ràng nàng chưa bao giờ trêu chọc cô cô, nhưng luôn thấy giữa cô cô cùng nàng có một rãnh sâu vô hình vắt ngang, mỗi khi nàng muốn thân cận, nhưng cô cô đã rời đi rất xa.
Tỳ nữ nghe thấy lạnh cả sống lưng, hiện giờ công chúa cũng không phải là công chúa, nàng chính là trữ quân của Đại Đường, “Quận chúa, những lời này về sau ngàn vạn không được nói.”
“Sao lại không được nói?” An Lạc hất mặt cao ngạo, “Đều là người một nhà, có gì đâu.”
Tỳ nữ thở dài, nếu không phải vương phi bị ám sát bỏ mạng, An Lạc phải giữ đạo hiếu, chỉ sợ Võ Hoàng đã sớm hạ chỉ tứ hôn. Sau khi quận chúa gả cho Lương Vương Võ Sùng Huấn, sẽ có quận mã trông giữ, không ở trong cung nói mấy lời làm người ta run sợ như vậy nữa.
“Nơi này thật nhàm chán, đi, theo bổn cung xuống dưới dạo một chút.” An Lạc tự nhiên cảm thấy không thú vị, lôi kéo tỳ nữ xuống gác, mới đi vài bước dọc theo con đường trong cung, liền nhìn thấy bọn quan viên rời khỏi đại điển sách phong từ cửa hông.
Trong đó có một người là Võ Sùng Huấn.
Hắn rất tinh mắt, từ xa đã nhìn thấy An Lạc, lập tức lộ ý cười, muốn đi đến hàn huyên vài câu.
Nhưng mà An Lạc chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, xoay người rời đi.
“Quận chúa……”
“Bùi chiêm sự!”
An Lạc bắt được chiêm sự Bùi Hoài Thanh của cô cô, cười nói: “Ta có một bài thi văn, cảm thấy tối nghĩa khó hiểu, xin Bùi chiêm sự chỉ điểm cho ta một chút.”
Bùi Hoài Thanh giật mình, “Hôm nay thần muốn đi cùng điện hạ……”
“Đi thôi! Ta tự mình xin cô cô mượn ngươi một ngày!” Không đợi Bùi Hoài Thanh nói xong, An Lạc liền lôi một góc y phục của nàng kéo đến chỗ Thái Bình.
Chú giải
Nhất phách lưỡng tán: một chiêu đánh vào đá, đá vỡ ra văng vào người, người cũng bị đả thương
Hải thị thận lâu: Thận là một loài hải quái trong thần thoại Trung Quốc, có ngoại hình trông như một con hàu khổng lồ, có thể phun ra sương khói, hình thành ảo ảnh lâu đài, hiện tượng này được gọi là “hải thị thận lâu”.