– Đại nhân muốn nói đến Mục Tín?
– Đúng vậy.
Bùi Anh Hầu nghĩ ngợi, cuối cùng nói khẽ:
– Mục Tín từng là ti trưởng ở Tứ sở của Tây thính.
– Là người của Tây hoa thính?
Hàn Mạc nâng cằm nói.
– Nay thì không phải nữa rồi.
Bùi Anh Hầu lại cười nhạt một cái:
– Từ nhiều năm trước đã không phải rồi. Sau khi Công Nhan lão qua đời, người đầu tiên từ Tây hoa thính nhảy sang Đông hoa thính chính là con người này.
Hàn Mạc cau mày lại, rất nhanh chàng cười nói:
– Ta cảm thấy ông ta là người rất biết thời thế đấy chứ.
Hai người Hàn Mạc không phải đợi lâu, tay thủ hạ tên Nhiếp Vân đã trở ra nói:
– Mục chủ sự việc công bận rộn, mời hai vị đến phòng bên dùng trà trước, xong việc tiếp kiến!
– Tiếp kiến?
Bùi Anh Hầu bỗng chốc biến sắc:
– Mục Tín chỉ là một chủ sự cỏn con, có tư cách nào lấy hai chữ “tiếp kiến” ra nói chuyện với Hàn thính trưởng của chúng ta?
Nhiếp Vân liếc Bùi Anh Hầu một cái, đáp lạnh tanh:
– Hai vị xin theo thủ hạ đến sảnh bên chờ đợi!
Sảnh bên của Đông hoa thính rất nhỏ, trang trí cũng rất thô sơ. Đối với một tổ chức như thế này mà nói, có thể cả nữa năm cũng không có một người nào gọi là “khách” đến. Hơn nữa Đông hoa thính trực tiếp do Hoàng đế trực tiếp điều hành, độc lập với thể chế triều đình, đương nhiên không có quan hệ nhiều lắm với các nha môn trong triều, dù là việc công cũng rất ít, cho nên sảnh bên nơi tiếp khách này mới tàn tạ như vậy.
Có điều hình như Hàn Mạc không hề phật ý. Ngồi trên ghế, trà thì cứ li này hết đến li khác. Thế nhưng khỏi phải nói đến Tú công chúa, ngay cả cái tay chủ sự họ Mục cũng hình như rất rất bận. Nhìn thời gian lẳng lặng trôi qua, mà không hề động đậy.
Bùi Anh Hầu là một người rất biết kiềm chế, nhưng Đông hoa thính đối xử với Hàn Mạc như thế, cũng có nghĩa là hoàn toàn không coi trọng sự tồn tại của Tây hoa thính, điều này làm mặt ông ta có hơi khó nhìn một chút!
– Bùi chủ sự, ngồi xuống đi!
Nhìn thấy Bùi Anh Hầu thần sắc không được tốt, Hàn Mạc thì lại rất ôn hòa, mỉm cười nói:
– Uống tí trà cho ướt cổ họng!
Bùi Anh Hầu lập tức nói:
– Thủ hạ không dám.
– Mình đến để làm việc, làm việc thì phải có sức.
Hàn Mạc cười khanh khách nói:
– Ngươi cũng đừng nên gò bó mình!
Bùi Anh Hầu thấy thính trưởng đại nhân nói thế, cũng không gắng gượng nữa, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
– Đông hoa thính cũng có bốn xứ?
Hàn Mạc nhấp một ngụm trà, bình thản hỏi.
Bùi Anh Hầu gật gật đầu, nói:
– Cơ cấu nội bộ của Đông thính với Tây thính không khác gì nhau.
– Mục Xuân là chủ sự của xứ nào?
– Năm ấy lúc hắn chạy sang Đông hoa thính, lúc đầu đảm nhận ti trưởng của ti huấn luyện, giúp Đông hoa thính huấn luyện nhân lực. Hắn xuất thân từ Tây thính, Tây thính năm ấy dưới sự dẫn dắt của Công Nhan lão, có một phương pháp luyện tập chuyên môn, bồi dưỡng người mới. Mục Tín đã đem phương pháp huấn luyện đó sang Đông thính, cũng vì thế mà nhận được xem trọng của cấp trên.
Bùi Anh Hầu là nhân vật lớn tuổi ở Tây thính, đương nhiên biết Đông thính do Tú công chúa chủ quản. Tránh đi danh xưng Tú công chúa, nói nhỏ:
– Một năm nữa, hắn ta thăng nhiệm làm chủ sự của một xứ trong xứ nội vụ, ở góc độ nào đó mà nói, lương bổng của hai nơi đều do hắn tự tay phái người phát.
– Đã là người của Tây hoa thính, sao lại không tử tế với anh em cũ một chút!
Hàn Mạc thở dài một tiếng:
– Xem ra Mục chủ sự trí nhớ kém quá rồi, đến mình xuất thân từ đâu ra cũng quên mất.
Bùi Anh Hầu muốn nói gì đó rồi lại thôi, nhưng cuối cùng cũng nói thầm:
– Có một số điều, vốn dĩ thủ hạ không nên nói ra, dù sao thì xì xầm sau lưng người khác không phải là việc kẻ quân tử nên làm. Nhưng đại nhân là thính trưởng, thủ hạ có một số điều bắt buộc phải bẩm báo rõ với đại nhân.
Ngưng lại một lát, rồi tiếp tục:
– Mục Tín, con người này, thực ra cũng có ít bản lĩnh, nhưng người này tâm tính tham lam. Lúc ở Tây hoa thính Công Nhan lão rất quý tài năng của hắn, lại có thể chấn áp được hắn, cho nên hắn không dám có hành dộng khác thường. Nhưng sau khi Công Nhan lão mất đi, không có chuyện gì là hắn không dám làm. Lúc đó Đông thính ra sức lôi kéo hắn, cho hắn nhiều lợi lộc, hắn liền nhảy sang Đông hoa thính. Cũng tức là sau hắn thì lần lượt người của bên Tây thính theo hắn chạy qua. Rất nhiều anh em Tây thính chạy sang Đông thính chỉ vì kiếm miếng cơm manh áo, nhưng Mục Tín…
Bùi Anh Hầu hừ một tiếng giận giữ rồi không nói nữa.
Hàn Mạc đương nhiên hiểu rõ ý nghĩa trong lời nói của Bùi Anh Hầu.
– Là vì lợi mà thôi!
Lại phải đợi rất lâu, nháy mắt đã phí cả canh giờ ở cái sảnh bênh này rồi, đợi đến lúc Nhiếp Vân đến thay trà một lần nữa, Hàn Mạc gọi hắn lại, với một nụ cười hắn nói:
– Thính trưởng của các ngươi vẫn đang bận à?
Nhiếp Vân lại trả lời khác với nội dung hỏi:
– Mục chủ sự vẫn đang bận!
– Thế thì ngươi đưa ta đi gặp ông ta.
Hàn Mạc cười tươi nói.
Nhiếp Vân lắc đầu nói:
– Mục chủ sự lúc làm việc công không cho phép người ngoài quấy rầy, hai vị nếu đợi không được thì có thể về trước!
Hàn Mạc từ trong tay áo rút ra một tờ ngân phiếu trăm lạng bạc, đưa ra, nói thản nhiên:
– Đưa ta đi gặp ông ta!
Nhiếp Vân nhìn ngang nhìn dọc, nhận lấy ngân phiếu, mặt bình tĩnh như không:
– Đại nhân đã gấp thế, cứ theo tôi đến ngoài viện của Mục chủ sự chờ đợi!
Chỉ Bùi Anh Hầu nói:
– Ngươi không thể đi!
Bùi Anh Hầu nhăn mày, Hàn Mạc đã vội nói:
– Bùi chủ sự, ngươi cứ ở lại đây, ta đi một mình được rồi.
Nhiếp Vân dẫn Hàn Mạc ra khỏi sảnh bên, men theo một con đường nhỏ lót đá dẫn đến trước một khu viện khác, chỉ vào viện nói:
– Đại nhân, Mục chủ sự làm việc ngay trong đó, hay là để tôi đi bẩm báo một tiếng!
Đây là một khu viện rất rộng rãi, bên cạnh tòa lầu cao năm tầng, từ cửa viện nhìn vào trong, có thể nhìn thấy cảnh quan tao nhã ở trong đó. Phòng cảnh phía trong thật không tồi, rất nhiều cây cối đang bắt đầu đâm chồi mới.
Hàn Mạc lắc đầu nói:
– Không cần, ta tự đi được.
– Thế này không được!
Thiết Vân lập tức đáp:
– Không được sự cho phép của Mục chủ sự, không ai được vào trong.
Hắn vừa dứt lời thì đã thấy Hàn Mặc bước vào trong viện.
Hắn luống cuống chạy lên muốn ngăn lại, nhưng trong viện đã xuất hiện vài tên lính vận đồ đen khổng tước của Đông thính từ hướng Tây lò ra cứ như âm hồn.
Đông hoa thính là cơ cấu cao nhất nằm bóng trong tối của nước Yến, dường như mỗi tấc đất trong thính đều trong tầm kiểm soát, huống chi là Hàn Mạc muốn bướng bỉnh xông vô viện, những hộ vệ ngầm này đương nhiên có chức trách kiên quyết không cho phép.
Nhiếp Vân hiển nhiên cũng không ngờ Hàn Mạc dám tự ý xông xáo trong Đông hoa thính. Khi nãy nhìn thấy vị thính trưởng bóng bẩy như thiếu gia này hiền lành là thế, cứ tưởng là người dễ bảo mới nể tờ ngân phiếu dẫn hắn ta đến gần hơn để chờ đợi, ai biết hắn một lời không nói, xăm xăm xông vào trong viện.
– Không được ra tay.
Nhiếp Vân gọi.
Nhiếp Vân vừa gọi, các vệ sĩ ngầm vốn dĩ muốn hành động bỗng lập tức dừng tay lại, còn Hàn Mạc lúc này, không nhìn bọn người kia nửa cái, đi thẳng đến trước của sảnh chính trong viện, nhẹ nhàng mở cánh cửa lớn đang khép hờ ra.
Trong phòng, một người trung niên hơn bốn mươi tuổi đang ngồi bên bàn gỗ lim, tuy trên bàn cũng đang bày rất nhiều tài liệu, nhưng càng bắt mắt hơn là các thức ăn và một bình rượu, người trung niên ấy đang tựa vào ghế, tay nâng một ly rượu nhỏ, nhấm nháp rất thú vị.
Người này đương nhiên là Mục chủ sự của Đông hoa thính.
Ông ta đang ung dung nếm rượu, không ngờ có người mở của khi chưa được sự cho phép của mình. Nhìn thấy một khuôn mặt trẻ măng ở trước cửa, ông ta vừa kinh ngạc vừa tức tối:
– Ngươi là ai?
Hàn Mạc đợi gần hai canh giờ, từ sáng sớm đến giữa trưa, lúc này lại nhìn thấy tên già này ngồi đây uống rượu một cách nhàn hạ, nỗi bực tức trong lòng không nói cũng đủ thấy, nhưng trên mặt hắn vẫn giữ nguyên nụ cười, vẫn không dừng bước, tự ý bước đến bên Mục Tín, nói ôn hòa:
– Là Mục chủ sự đó sao, chào ngài, ta là Hàn Mạc!
Lúc nói thuận tay lấy một chiếc ghế đẩu bên cạnh, cười tươi đi đến trước mặt Mục Tín. Trong ánh mắt nghi hoặc của Mục Tín, chiếc ghế được cất lên gần đầu đập xuống.