Thẩm Nguyệt thở ra, lườm hắn, tức tối nói: “Ngươi nói tiếng người đi được không? Chắc chắn là ngươi lười học văn nên nói năng mới cụt ngủn như thế! Hàng của ta là cái gì mà ngon hả! Thứ ngon là mì, chứ không phải là hàng của ta!”
Tô Vũ nói: “Ta nói gì không phải thì cô cứ chỉnh sửa là được, việc gì phải phản ứng thái quá như thế?”
“Mẹ nó nữa…”, Thẩm Nguyệt nâng trán, thở dài: “Thôi bỏ đi, ngươi là cổ nhân, có nói ngươi cũng không hiểu”.
Tô Vũ quay về chỗ, cố nén cười, nghiêm túc nói: “Có phải cô nghĩ nhiều quá rồi không?”
Thẩm Nguyệt rất muốn lật bàn: “Cái đồ khốn kiếp, ta biết ngay là ngươi cố ý nói vậy mà!”
Thẩm Nguyệt không hiểu Tô Vũ “cất” hạ nhân của nhà mình đi đâu mà nàng không thấy bóng dáng một ai.
Cho đến khi ăn mì xong, Tô Vũ lại ăn nửa cái bánh kem nữa thì mới thấy viên quản gia mà Thẩm Nguyệt gặp mấy lần đi đến: “Có thư của đại nhân ạ”.
Thư do người đưa tin gửi đến, chắc là khá gấp, nếu không cũng sẽ không vội vàng đi tới vào ban đêm.
Tô Vũ thu lại vẻ mặt thanh nhàn, đưa tay nhận thư, đồng thời bảo quản gia đưa người đưa tin đi nghỉ.
Nếu muốn hồi âm thì phải chờ hắn xem xong rồi mới viết thư đáp lại, và người đưa thư này cần đem thư về.
Tô Vũ cầm thư ra khỏi phòng ăn, dừng lại ở cửa ra vào một chút rồi hỏi Thẩm Nguyệt: “Cô muốn đi cùng ta không hay là đi loanh quanh một mình thôi?”
Thẩm Nguyệt cũng không phải lần đầu đến, huống hồ đêm hôm khuya khoắt thì có gì hay mà đi loanh quanh?
Thẩm Nguyệt hỏi: “Hay để ta tự về nhé, không làm phiền ngươi đọc thư nữa?”
Tô Vũ nói: “E là không được đâu”.
Thế là Thẩm Nguyệt chỉ có thể xụ mặt đi vào thư phòng với Tô Vũ.
Tô Vũ mở đèn, cuốn màn trúc, lư hương vẫn còn một mẩu trầm hương đã nguội lạnh.
Mọi thứ trong thư phòng cũng đều sạch sẽ.
Tô Vũ bày giấy ra, đọc thư, mặc cho Thẩm Nguyệt đi lại quanh thư phòng.
Giá sách bày biện chỉnh tề, chắc bình thường Tô Vũ hay đọc mấy cuốn này nên trông vô cùng sạch sẽ, không nhuốm chút bụi nào.
Thẩm Nguyệt nhàm chán xem một hồi, sau đó phát hiện ra một thứ đồ chơi thú vị ở trong góc khuất.
Nàng thò tay vào lấy ra.
Mò một hồi mới ra được, nhìn kỹ lại thì ngây ngẩn cả người.
Đó là một cặp tượng gỗ.
Người nam thì nàng nhận ra, chính là do nàng khắc dựa trên hình mẫu của Tô Vũ từ lần ra ngoài thành trước, hình dạng mơ hồ, hoàn toàn không có thần vận của Tô Vũ.
Thẩm Nguyệt tự cho rằng đây là một món thất bại.
Không ngờ Tô Vũ lại giữ bên mình.
Thẩm Nguyệt nhìn con bên cạnh.
Đây là một tượng gỗ có bóng dáng của phái nữ, màu rất đậm, chắc là cũ rồi.
So sánh ra thì bức tượng này tinh xảo hơn của nàng khắc nhiều, chắc là vì cũ quá nên dáng vẻ cũng tàn đi không ít.
Thẩm Nguyệt vuốt ve gương mặt của tượng gỗ, tự nhiên cảm thấy kỳ lạ.
Trong đầu có một hình ảnh nào đó đột nhiên nhảy ra, nhưng chỉ trong chớp mắt.
Nàng mơ hồ cảm thấy tượng gỗ nữ này có vẻ là khắc theo hình dáng của người con gái nào đó, giống như nàng lấy Tô Vũ làm khuôn vậy.
Tô Vũ nghiêm túc đọc thư, Thẩm Nguyệt bỗng nhiên nhô ra từ sau lưng hắn, hỏi: “Thư của ai vậy?”
“Liên Thanh Châu”, Tô Vũ không chút hoang mang mà gập thư lại.
Thẩm Nguyệt nghe thấy là Liên Thanh Châu thì tò mò hỏi: “Cho ta xem với”.
Lúc nàng nói xong thì Tô Vũ cũng đã để thư ra nến rồi đốt cháy.
Thẩm Nguyệt thấy vậy liền nói: “Sao mà vội thế? Chắc chắn là có việc gì bí mật đúng không!”