Ý nghĩ trong đầu lao nhanh, bên ngoài hai chân của y cũng chẳng chậm, sớm đã thi triển thần thông đằng vân giá vụ muốn tháo chạy. Thế nhưng dù sao con quỷ đói này tu vi cũng chưa vào Vụ Hải, có thể nói là sàn sàn với Vũ Tùng Lâm của ải Quan Lâm. Ban nãy nhẹ nhõm thắng được Đỗ Thải Hà hoàn toàn là do xuất kỳ bất ý, cộng thêm quỷ khí ngụy dị tuyệt luân.
Hiện tại đối đầu với cường giả Vụ Hải, há lại có thể chống đỡ được?
Chỉ nghe xoạt một tiếng…
Kiếm đã đâm tới.
“Khoan!!! Ta là…”
Con quỷ đói hoảng sợ, vội vàng muốn báo thân phận. Thế nhưng chỉ thấy hàn khí trên thân kiếm cấp tốc tràn ra, thoắt cái đã biến hắn thành một pho tượng băng.
Sau đó…
Kiếm khí sắc bén sôi trào, tựa như một trận bão tố bị nén lại còn bằng nắm đấm, từ bên trong phá tán ra ngoài.
Chỉ nghe “bành” một tiếng, con quỷ đói táng mạng tại chỗ.
Phương xa…
Hàn Ngọc Sương vội vã ngự kiếm bay tới, cúi xuống chỗ Đỗ Thải Hà đang nằm. Thần thức của cường giả Vụ Hải tràn ra, kiểm tra thương thế của cô nàng một lượt. Sau đó, vị Ngự Kiếm trưởng lão của Kiếm Trì thoáng thở phào một tiếng:
“Cũng may Đỗ cô nương có công phu huyền môn vững chắc hộ thân, tâm hỏa thịnh vượng, quỷ khí mới không lan khắp kỳ kinh bát mạch được. Nếu không hôm nay cho dù bản trưởng lão đến kịp, chỉ e cũng sẽ thương hại đến tiềm lực về sau. Thuốc để đâu?”
Đỗ Thải Hà cười khổ, nói:
“Ở trong túi chứa đồ. Tiểu nữ đã… khục… tạm thời bỏ cấm chế…”
Không chờ cô nàng nói hết, Hàn Ngọc Sương đã động thủ, lấy trong túi chứa đồ của cô nàng ra một đống đan dược, thuốc nước, vừa lấy ra bôi, vừa cho Đỗ Thải Hà uống.
Thuốc vừa tới, thì từ miệng vết thương toang hoác ở trước ngực của cô nàng bắt đầu có khói đen bốc lên, hiển nhiên là quỷ khí theo một đòn Kinh Thiên Trảm kia tiến vào thể nội đã bắt đầu bị dược lực xua đuổi, trục xuất khỏi kinh mạch. Hàn Ngọc Sương lau mồ hôi trán, chặc lưỡi:
“Quả nhiên đúng như đám nhỏ nói, thuốc của Cổ Viện thật là danh bất hư truyền.”
Hàn Ngọc Sương đương nhiên cũng đã được nghe đệ tử nhà mình thuật lại chuyện trong bí cảnh. Việc đan dược trị thương của Lão Thụ cổ viện tốt hơn của Kiếm Trì không chỉ ba bốn thành, y thị cũng có biết một hai.
Thân là Ngự Kiếm trưởng lão, lại đến từ gia tộc được người đời mệnh danh là Nhân Trung Chiến Hổ, xưa nay Hàn Ngọc Sương làm việc vốn là có thể dùng mấy chữ “lôi lệ phong hành”, “quyết đoán dứt khoát” để hình dung.
Biết đan dược trong tay Đỗ Thải Hà tốt hơn của mình, vừa ra tay đánh chết con quỷ đói, Hàn Ngọc Sương đã lập tức hỏi vị tam đồ đệ của Bích Mặc tiên sinh chỗ để thuốc trị thương, hoàn toàn không quan tâm thân phận trưởng bối tôn ti.
Kể ra thì cũng là một loại dị loại.
Đỗ Thải Hà đứng lên, nói:
“Đáng tiếc… trưởng lão vì vội vàng cứu tiểu nữ, ra tay quá nặng, ngộ sát tên kia. Cũng chẳng còn cách nào thẩm vấn được nữa.”
Dứt lời, cô nàng thở dài thườn thượt, lại nháy mắt với Hàn Ngọc Sương một cái.
Người sau nhẹ nhàng gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ, thầm nhủ:
“Đứa nhỏ ngốc. Bản trưởng lão lần này vì để Kiếm Trì không bị liên lụy vào tranh chấp giữa cổ viện và Đế Mộ mà ra tay không lưu người sống. Thế mà còn nói giúp chúng ta…”
Ban nãy, Hàn Ngọc Sương cố tình phát lực, tiêu diệt con quỷ đói, không để hắn báo ra thân phận.
Nếu đối phương đã nói mình là người Đế Mộ mà còn dám ra tay, vậy thì cũng đồng nghĩa với không nể mặt Đế Tôn, ngày Nguyên Soái của Đế Mộ đăng sơn hỏi tội chỉ e là cũng không còn xa.
Vô luận là tông môn hoàng quyền, thư viện đạo quan, thánh tộc chùa chiền…
Đều không có bất cứ một ai có thể khiêu chiến được uy nghiêm của Đế Mộ.
Kể từ sau Phản Thiên Chi Chiến đến giờ, ngoại trừ Thiên Cơ Các, Lão Thụ cổ viện và Hữu Tiền Liên Minh không tranh không đấu, địa vị đặc thù ra, Đế Mộ chính là bá chủ thực sự của Huyền Hoàng giới.
Ngày trước, tổ phụ của Hàn Ngọc Sương – Phạt Hải Kiếm Thánh Hàn Kinh Vũ – cũng coi như là truyền kỳ một thời, thiên tư tung hoành, trấn áp một thời đại. Thế nhưng, cuối cùng vẫn không đánh lại được Đế Tôn. Mà cường giả cấp bậc này, Đế Mộ lại có đến mười chín người.
Đỗ Thải Hà đương nhiên là nhìn thấu điểm này, song cũng không vạch trần, đủ thấy trong lòng nàng ta Kiếm Trì kỳ thực vẫn có thể coi là minh hữu, chỉ là không thể công khai đứng đối đầu với một quái vật khổng lồ như Đế Mộ mà thôi.
Chính trong lúc Hàn Ngọc Sương còn đang mười phần cảm khái, bỗng nhiên thấy phía xa có tiếng huyên náo ồn ào. Từ phía thành Bạch Đế, một toán nha dịch tay cầm đuốc, tay cầm đao hùng hục chạy đến. Dẫn đầu là một gã đàn ông tóc ngắn, trên mặt có một cái bớt xanh chạy từ khóe mắt trái đến cằm.
Người này tiến lên một bước, chắp tay với Hàn Ngọc Sương, nói:
“Hàn trưởng lão, có người đến nha môn tố giác vị tiểu thư này phạm tội giết người, Dương Mỗ đến tróc nã tội phạm về cho Chưởng Ấn đại nhân xét xử. Hôm nay trên người tại hạ có chức trách, không thể vì chịu ơn của ngài mà nhắm mắt làm ngơ, mong ngài đừng làm khó ta.”
Hàn Ngọc Sương cau mày…
Mười lăm năm trước, lúc mang thai Song Vô Song, y thị đã từng gặp người này trong quân ngũ đối kháng Hải Thú ở thành Cửu Ca nước Hàn. Khi đó, gã còn là một thiếu niên tu vi nhị cảnh cỏn con.
Hải Thú công phá Cửu Ca, Hàn Ngọc Sương và trượng phu sá mệnh cầm cự. Năm đó thị thành quả phụ, thai khí cũng bị thương khiến Song Vô Song một hồn hai xác. Mà một trong những tiểu binh ở lại cuối cùng, dẫn dân chúng rút lên núi, chính là vị bộ khoái họ Dương này.
Vết bớt xanh trên mặt y cũng không phải sinh ra đã có, mà là do bị Hải Thú đánh thương, hàn độc nhập vào kinh mạch không tan hết tạo nên.
Từ đó, trong quân gọi người này là Thanh Diện La Sát – Dương Trí.