Còn tới hai năm… cớ gì hắn phải đợi hai năm? Rõ ràng Mặc nói đến mười sáu tuổi là có thể thành thân, chờ sau mùa đông này Mặc sẽ tròn mười sáu tuổi!
“Thủ lĩnh, đây là đồ đạc của lũ người thằn lằn để lại trong hang động.” Bộ Nga và hai chiến sĩ cầm mấy túi da thú đi đến trước mặt Nguyên Chiến, mở ra một cái trong đó ra cho hắn xem.
Mới đầu Nguyên Chiến chỉ tùy ý liếc mắt nhìn, nhưng chờ khi thấy rõ là thứ gì, vẻ tản mạn trên mặt liền biến mất, ảo tưởng trong đầu cũng nhanh chóng bị xua đi: “Tam Thành?! Bộ Nga.”
“Có.”
“Quay lại lục soát, kiểm tra tất cả các nơi có thể lục soát, không được để lại bất cứ thứ gì của chúng!”
“Vâng.”
Sau khi Bộ Nga rời đi, Nguyên Chiến liền chui xuống đất, hắn muốn xử lý sạch sẽ thi thể của chúng, lục hết những thứ trên người chúng ra.
Nhóm dã nhân có không ít người, trẻ con có tổng cộng hai trăm ba mươi ba đứa, chia làm bốn bộ tộc, tất cả đều bị người thằn lằn bắt tới xem như nô lệ và lương thực dự trữ.
“Bây giờ là mùa đông, mọi người muốn trở về bộ tộc cũ cũng rất khó, có thể chưa đi được bao lâu đã chết cóng, hoặc bị dã thú giết chết, còn không bằng đi cùng chúng tôi tới Cửu Nguyên, vượt qua mùa đông này rồi lại tính tiếp.” Nghiêm Mặc ôn hòa nói với nhóm dã nhân đang rúc trong hang.
Nhóm dã nhân trầm mặc nhìn hắn, vui sướng vì được cứu ra trước đó dần biến mất, hiện thực một lần nữa đè xuống.
Có vài dã nhân nghĩ, bộ lạc tên là Cửu Nguyên này cường đại như vậy, chẳng những có thể giết chết lũ người thằn lằn và người khổng lồ đáng sợ, mà còn có nhiều chiến sĩ mạnh, bọn họ bị đưa về rồi nhất định sẽ không thoát khỏi số phận làm nô lệ. Hơn nữa, trước đó cả tập thể đều hôn mê, càng khiến bọn họ sợ hãi cậu thiếu niên thoạt nhìn thì dễ nói chuyện này.
“Đừng sợ, đưa mọi người về không phải xem mọi người như thức ăn, Cửu Nguyên chúng tôi vào mùa đông vẫn có đủ thức ăn, tuyệt đối không ăn thịt người. Mọi người trở về cùng chúng tôi sẽ có được nhà cửa ấm áp và thức ăn đầy đủ.”
Đối với những dã nhân khuyết thiếu năng lực biểu đạt suy nghĩ rõ ràng, Nghiêm Mặc cũng không tính làm bọn họ sợ, nếu nói bọn họ phải có biểu hiện tốt mới được vào Cửu Nguyên, bọn họ căn bản không thấy hiếm lạ gì, bởi vì bọn họ không hiểu. Đối với những dã nhân chưa được khai hoá, cách tốt nhất là trực tiếp đưa bọn họ vào Cửu Nguyên, cho bọn họ cảm nhận được chỗ tốt của Cửu Nguyên, trải qua một mùa đông dài, chờ đến mùa xuân năm sau, những người này chỉ sợ dù có đuổi cũng không đuổi được.
“Trong mọi người nếu có ai muốn trở về bộ tộc mình, có thể rời đi, tôi sẽ không cản.”
Không có ai đi. Bọn họ là dã nhân chứ không phải bọn ngu, đi đường trong thời tiết như thế này, nội trong một ngày là có thể chết cóng.
Người của tộc sống trong khu rừng đá mở miệng, vừa lắp bắp vừa huơ tay huơ chân nửa ngày, không còn tộc trưởng, năng lực ngôn ngữ của bọn họ không khác gì ba tộc còn lại.
Nghiêm Mặc nghe xong phải tốn một lúc suy nghĩ mới hiểu được, người trong tộc rừng đá nói chỗ ở của bọn họ rất tốt, mùa đông rất ấm áp, chỉ cần tìm được thức ăn, thì vẫn có thể chịu đựng.
“Mọi người ở lại chỗ này, vậy tộc nhân của lũ người thằn lằn và người khổng lồ tìm tới thì sao? Chúng tôi sẽ không đến cứu lần nữa đâu.”
Người của tộc rừng đá anh nhìn tôi, tôi nhìn cậu, muốn ở đây nhưng lại sợ lũ người thằn lằn tìm tới.
Thằng nhóc đen thùi lùi ngồi trong góc cúi đầu nghịch cái hộp gỗ nhỏ, ai xin cũng không cho, đứa nào dám cướp nó liền cào cắn người ta, hung dữ muốn chết.
Nghiêm Mặc thấy nó rất thuận mắt, đứa nhỏ này chẳng những có sức sống ngoan cường, mà còn cực kỳ thông minh, nếu có thể giáo dục tốt, khi trưởng thành chắc chắn sẽ là một trợ lực lớn dành cho Cửu Nguyên.
Khi người tộc rừng đá còn đang thương lượng, thì Nguyên Chiến đã mang theo hơi lạnh đi nhanh vào từ bên ngoài.
“Kẻ nào muốn ở lại? Mảnh đất này đã là của Cửu Nguyên, muốn ở lại cũng được thôi, nhưng phải trở thành nô lệ Cửu Nguyên, làm việc cho tôi!”
Người của tộc rừng đá không hiểu Nguyên Chiến nói gì, nhưng có thể nhìn ra vẻ lạnh nhạt và cảm nhận sát khí được của hắn, bọn họ dám nói chuyện với Nghiêm Mặc, nhưng vừa thấy Nguyên Chiến thì một cái phát âm hoàn chỉnh cũng nói không nên lời.
Nghiêm Mặc thuật lại lời của Nguyên Chiến cho bọn họ nghe: “Đây là thủ lĩnh Cửu Nguyên chúng tôi, lần này tới đây vốn là để tìm tộc nhân của chúng tôi, cứu các người chỉ là thuận tay mà thôi.”
Người của tộc rừng đá lấy hết can đảm, cương quyết nói với Nghiêm Mặc nơi này là nhà của tổ tiên họ, họ sẽ không rời đi.
Quả nhiên không thể đối xử quá ôn nhu với đám dã nhân này, tưởng tôi đây tới làm việc không công à? Đừng nói đến việc nơi này có mỏ than, cho dù không có, thì dựa vào cái gì mà phải cho các người? Nghiêm Mặc nghĩ như vậy trong lòng, nhưng lại nhường vai phản diện cho Nguyên Chiến đóng.
Nguyên Chiến nghe xong lời hắn thuật lại, liền cười lạnh: “Nhà của tổ tiên các người đã bị lũ người thằn lằn chiếm lĩnh, tộc trưởng và vu giả các người cũng bị giết, mảnh đất này không còn thuộc về các người nữa, nếu không có bọn tôi, các người đã sớm chết hết! Bọn tôi giết chết người thằn lằn, thì mảnh đất này là của bọn tôi, đứa nào dám cướp, chính là kẻ địch của Cửu Nguyên! Mang hết lũ người này về cho tôi, kẻ có thể sử dụng thì không được để lại, không thể dùng thì bán đi, không muốn đi thì giết hết!”
“Vâng!” Các chiến sĩ Cửu Nguyên đi theo phía sau lớn tiếng đáp lại.
Nhóm dã nhân bị khí thế của hắn chấn nhiếp, cả đám hoảng sợ nhìn về phía Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc phiên dịch lại.
Lần này không một tên dã nhân nào dám đòi ở lại, vốn cũng chỉ có người tộc rừng đá muốn ở lại mà thôi, còn ba tộc khác đều muốn đi theo Cửu Nguyên, dù là làm nô lệ, cũng tốt hơn so với chết cóng, chết đói.
Nghiêm Mặc không cười nhạo bọn họ. Dù là dã nhân hay người văn minh, dù là cổ đại hay hiện đại, dù là quốc gia nào, dân tộc nào, đa số người đều sẽ như vậy, bạn đối xử tốt với người ta, họ chưa chắc đã biết ơn chuyện bạn làm, mà còn cảm thấy bạn làm không đủ, nhưng nếu bạn đe nạt, họ sẽ sợ hãi, khi bạn ban cho họ chút tốt lành, họ sẽ lập tức cảm thấy bạn thật tốt.
Loại trước gọi là ‘được voi đòi tiên’, loại sau thì kêu là hội chứng Stockholm, hầu như là loại bệnh mà ai cũng mắc phải, chỉ là cảnh ngộ khác nhau mà thôi.
Hắn đối với Nguyên Chiến, có phải cũng được coi là một loại của chứng bệnh này không?
Vậy Nguyên Chiến đối với hắn, không phải cũng có chỗ giống như thế sao?
Được rồi, hắn và Nguyên Chiến chính là một món nợ hồ đồ, dù có tính toán như thế nào đi nữa thì cũng không rõ ràng được.
Nhóm dã nhân đã bị cái đói và giá lạnh hành hạ, dù bây giờ có muốn đi cũng đi không được.
Nguyên Chiến chia một phần nhân thủ ra ngoài đi săn, Nghiêm Mặc lập phương án.
“Gió tuyết bên ngoài quá lớn, người tộc rừng đá có quá ít da thú, còn không đủ để bọn họ mặc. Chúng ta muốn đưa tất cả bọn họ về thì phải giúp bọn họ giữ ấm, cũng may tôi có mang theo không ít da thú để phòng ngừa tình huống cấp bách, nhưng vậy cũng không đủ. Nếu bảo các chiến sĩ chuyển da thú tới, dưới thời tiết như thế này thì không có lời, để Cửu Phong mang, nó chưa chắc đã chịu, bây giờ tôi còn không biết nó chạy đi đâu rồi, chắc là thấy chán, nên bay ra xa đi săn.”
Nguyên Chiến cũng không trông cậy vào ông lớn Cửu Phong: “Tôi dẫn bọn họ đi dưới lòng đất, trước khi đi cậu cho quả Vu Vận hút một chút năng lượng hỏa.”
“Không được, đường quá dài, biến cố quá lớn.”
“Cậu nói mỏ than nơi này rất quan trọng mà. Nếu chúng ta muốn lấy than đá về, thì cũng phải có đường vận chuyển, khắp nơi đều là tuyết, không dễ đi, chỉ có thể đào địa đạo thôi.”
Nghiêm Mặc cầm cổ tay Nguyên Chiến bắt mạch cho hắn, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Tình huống của thân thể anh đã rất tệ rồi, ít dùng năng lực là tốt nhất. Chuyện mỏ than không gấp, anh đào một ít than thô ra, tôi có thể chuyển về, Cửu Phong chở tôi qua lại mấy bận, là có thể chuyển về không ít rồi. Trong lúc đó chúng ta sẽ làm ra xe trượt tuyết, rồi huấn luyện một nhóm động vật có thể đi trên mặt tuyết. Chờ đến đầu xuân, chúng ta sẽ phái chiến sĩ tới đây đóng giữ, rồi chính thức khai thác.”
Nghiêm Mặc còn rất nhiều chuyện phải lo, phát hiện mỏ than là chuyện tốt, nhưng hắn hoàn toàn không biết gì về việc khai thác quặng và an toàn khi khai thác, mà mỏ than là nơi thường xuyên xuất hiện những vụ sụp đổ hay nổ mạnh gây thiệt hại lớn, mỏ than này cũng không thể tùy tiện khai thác.
Hơn nữa, mỏ than nơi này nằm dưới lòng đất, nếu đào than đá ở đây, tất nhiên sẽ phải đào rỗng mảnh đất này, vấn đề thoát nước nên làm sao? Đất sụp xuống thì làm sao? Đến lúc đó sách hướng dẫn có phán hắn tội phá hoại môi trường không?
Điều khá tốt là, Nguyên Chiến và một ít chiến sĩ tộc Tức Nhưỡng có thể thao túng đất đá, để bọn họ thường xuyên tới mỏ than gia cố một chút, với xác định hướng đi của mạch khoáng, chắc sự cố sẽ giảm bớt không ít.
Nguyên Chiến ra quyết định: “Vậy vẫn đi trên tuyết đi, Cửu Nguyên không xa, lúc đi chỉ cần chú ý giữ ấm và thức ăn sung túc, kiếm một tấm ván gỗ lớn, để các chiến sĩ có sức kéo đi, người già ngồi trên đó, nhanh nhất là nửa tháng có thể về đến Cửu Nguyên, nếu chết cóng thì cũng là cái số của bọn họ.”
“Được rồi, ngoại trừ việc cột một tấm ván gỗ vào chân*, tôi sẽ dạy mọi người làm thế nào để trượt tuyết, năm trước đã nhắc sơ cho bọn họ nghe, trong số họ có chiến sĩ tộc A Ô, nên hẳn sẽ biết cách. Khả năng giữ thăng bằng của mọi người rất tốt, thân thể khỏe mạnh, tập mấy ngày, cho dù không trượt được, thì cũng có thể đi được.”
(*Nếu buộc một tấm ván gỗ vào dưới chân, thì diện tích chịu lực sẽ tăng lên làm giảm bớt lực trên một vị trí nhỏ, khi đi lại, mặt tuyết sẽ không bị lún xuống.)