Hạ Nhi lập tức nghiêng mạnh đầu qua né tránh môi Khương Tình, tỏ ra nghi hoặc, giọng nói không tự chủ được mang theo chút gấp gáp:
“Tại sao lại bị thương?”
Khương Tình nghe thấy liền cứng đơ người, cúi đầu xuống nhìn máu tươi đang thấm qua lớp vải ở vai áo, khẽ cau mày lại.
Hạ Nhi nhìn Khương Tình, nếu lúc nãy cô không bấu mạnh lên vai nữ nhân này, chắc chắn vết thương ấy sẽ không bị chảy máu ra.
Nếu không chảy máu, cô sẽ không phát hiện ra chút khác thường nào, cẩn thận che giấu kĩ như vậy, một chút biểu hiện đau đớn cũng không lộ ra ngoài.
Trong lòng cô dâng lên một nỗi tức giận ngập trời, chẳng buồn phí lời với Khương Tình nữa.
Cô duỗi tay giật tung cổ áo Khương Tình ra, cúc áo sơ mi rơi xuống sàn nhà quá nửa, tiếng động nhỏ bé đó lại như đánh mạnh vào đáy lòng hai người.
Lớp băng trắng trên bả vai cứ thế hiện ra trước mắt, còn có vệt máu đỏ đang từ từ rướm ra ngoài, đã thấm sang áo sơ mi một mảng lớn, làn da trắng nõn như bạch ngọc càng khiến vệt máu diễm lệ kia nổi bật kinh người.
Vết thương không hề nông, chưa biết chừng xuyên qua đến tận xương, nếu không đã chẳng chảy máu dữ dội đến thế.
Là vết thương do trúng đạn, vị trí còn cách trái tim một khoảng ngắn.
Khương Tình hít sâu một hơi, ngước mắt nhìn cô, nhìn không chớp mắt.
Hạ Nhi nhìn vết thương đang không ngừng chảy máu kia, trong lòng đau đến không thở nổi, nghĩ đến vết thương dưới lớp băng kia phải ghê rợn đến mức nào mới có thể tứa máu nhiều như vậy, từng dây thần kinh trong đầu cô giật lên đau đớn, giống như người bị thương là cô chứ không phải nữ nhân này.
Tay cô run rẩy đưa lên chạm vào lớp băng trắng, ánh mắt hổ phách trở nên đỏ lựng.
Môi run lên bần bật, khuôn mặt cô tái nhợt ngẩng đầu lên nhìn Khương Tình chất vấn rất dữ tợn:
“Ai làm?”
Khương Tình chỉ nhìn cô, không trả lời.
Hạ Nhi rất phẫn nộ, nữ nhân này mặc cho cô càm ràm không ngớt, từ đầu tới cuối chỉ mỉm cười, ánh mắt nhìn cô lại tràn ngập dịu dàng ôn nhu như nước, còn đâu dáng vẻ lạnh lùng giống chiến thần thương trường quyết đoán tàn nhẫn như người ngoài nhận xét.
Trong lòng tuy dấy lên cảm giác đắng chát khó chịu, nhưng nghĩ tới Khương Tình đang bị thương, cô vẫn không nhịn được mà hạ thấp giọng:
“Nhìn cái gì?”
Khương Tình bật cười, tiếng cười ôn nhuận trong trẻo như tiếng chuông bạc êm tai.
Ngón tay thanh mảnh thon dài đưa tới vuốt ve sườn mặt cô.
Hạ Nhi dùng sức hất mặt qua muốn tránh.
Khương Tình lại thẳng thừng giữ chặt cả khuôn mặt cô, lần này dùng sức rất mạnh.
Hạ Nhi không thể thoát ra được, buộc phải nhìn chằm chằm Khương Tình, môi đỏ mọng mím lại một đường.
“Tôi đang nhìn xem em có đau lòng không?”
Giọng nói ôn nhuận mang nồng đậm ý cười dịu dàng, mềm nhẹ như gió mát cuốn lấy trái tim đang đập loạn vội vã của cô.
Khương Tình nhìn khuôn mặt cô đờ đẫn ra, cười nhẹ rồi giật lấy vạt áo sơ mi, che đi cơ thể trần nửa người, xoay người bước xuống giường.
Trong phút chốc nhận ra bản thân lại đau lòng vì nữ nhân này đến như vậy, hốc mắt Hạ Nhi cay xè, một giọt lệ chảy xuống khỏi khóe mắt, rồi nhanh chóng thấm vào mái tóc nâu rải rác trên ga giường.
Cô chính là đau lòng.
Đau muốn chết đi được.
Hạ Nhi chồm người ngồi dậy, vươn tay ra nắm lấy góc áo Khương Tình.
Hành động bộc phát này của cô không chỉ níu lấy người mà dường như đã nắm chặt lấy trái tim Khương Tình.
Bàn tay cô lạnh ngắt run rẩy, giữ rịt lấy Khương Tình không buông.
“Tôi không sao. Chỉ là một vết thương nhỏ. Nó còn chả thấm vào đâu so với việc em đang muốn bỏ rơi tôi.”
Giọng nói ôn nhuận lại xen lẫn ý cười bi thương cực độ.
Dứt lời, Khương Tình mặc kệ cô đang giữ góc áo, đi nhanh ra ngoài.
Tay Hạ Nhi bị tuột ra, không thể giữ lại được chút gì, đáy lòng cô trở nên vụn vỡ tan nát thành nghìn mảnh, còn đau hơn cả lúc Khương Tình nói chia tay với cô.
Khương Tình không nói thì thôi, vừa nói xong câu ấy đã trở thành kíp nổ, lập tức chọc giận cô đến đau xót từ trái tim đến tâm hồn.
Cô đứng bật dậy, nhảy xuống giường, lao về phía Khương Tình, mặc kệ tất cả mà gào lên:
“Khương Tình! Cô là người bỏ rơi tôi trước. Cô lấy tư cách gì mà nói câu đó. Người tổn thương là tôi. Và cô là người làm mọi thứ trở nên như vậy. Hết lần này đến lần khác làm tôi tổn thương, từ chuyện của Giai Mộng Kỳ cho đến chuyện của Bối Lạc, của Khương gia, có cái nào cô nghĩ đến cảm nhận của tôi chưa? Cô lấy tư cách gì nói cái câu tôi bỏ rơi cô? Từ trước đến giờ tôi chưa từng muốn rời khỏi cô. Chỉ có cô — duy nhất chỉ có cô một mực muốn vứt tôi đi như một thứ phiền phức thôi.”
Tiếng gió ngoài cửa sổ giống như đang nức nở, ngoài âm thanh đó ra, dường như còn có một âm thanh nào khác bị chìm giữa tiếng gió lạnh buốt ấy.
Khương Tình sững người, xoay người lại nhìn Hạ Nhi, bàn tay run lên không ngừng.
Gió đêm nổi lên, mây đen che khuất ánh trăng, sức gió toát ra nhiệt độ lạnh lẽo, có dấu hiệu của một cơn mưa sắp ập xuống.
Từng câu nói của Hạ Nhi giống như cánh tay của một linh hồn u ám, cho dù cách nhau một khoảng cũng có thể xuyên qua bóp chẹt cổ Khương Tình, khiến nó nghẹn đến không thể thốt nổi lời nào nữa.
Khương Tình cúi đầu xuống, đáy mắt nâu sẫm bi thương đến cùng cực, không nói một lời đi nhanh ra cửa.
Hạ Nhi nhìn bóng lưng Khương Tình khuất khỏi mắt cô, khuôn mặt cô cũng trở nên tái nhợt, môi mím lại thật chặt, đôi mắt hổ phách nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen, những giọt mưa to bằng hạt đậu nhanh chóng bị phá vỡ lên mặt cửa kính, sau đó làm nhòa đi cả tầm nhìn của cô.
Hạ Nhi ngẩn người một lúc lâu, sau đó chửi bậy một tiếng, phẫn uất vô cùng chạy nhanh ra ngoài.
Khốn kiếp!!!
Đã gần tới nửa đêm, trời nổi gió, mây mù che khuất ánh trăng.
Vào lúc tất cả người đi đường đều run lên cầm cập, nổi đầy da gà khắp người.
Hạ Nhi lao ra ngoài sảnh khách sạn giữa trời mưa tầm tã, xuyên qua cả đêm mưa gió lạnh thê lương, cô không quản trên người chỉ khoác một chiếc áo ngủ, tuy là chất liệu dày dặn nhưng không che được đôi chân trần trắng nõn, cô gấp đến nỗi không mang luôn cả giày.
Hạ Nhi đảo mắt tìm kiếm, người đi đường nhìn thấy cô toàn thân chật vật ướt đẫm, không ngừng chỉ trỏ bàn luận.
Ngay lúc cô đang hoảng loạn, một bóng người xuất hiện sau lưng khiến cô giật mình, cô quay đầu nhìn nữ nhân đứng trong góc tối, trên tay đang cầm một điếu thuốc đưa lên môi rít một hơi, góc tối lập tức sáng lên như vừa có đóa hoa nào bung nở.
Nữ nhân ấy ngẩng đầu lên, ánh mắt xanh biếc chạm phải ánh nhìn của cô, đuôi mắt hẹp dài bỗng chốc mang theo phong tình vô hạn, cảm giác quyến rũ tự nhiên từ sâu tận cốt tuỷ.
“Lạc có nên vui vẻ với cách chào đón này của em không?”
Giọng nói yêu dị trầm thấp như tiếng đàn hạc từ phương xa truyền đến.
Mưa như trút nước nên Hạ Nhi bị ướt như chuột lột.
Khuôn mặt tái nhợt trắng bệch, một đầu tóc nâu rũ rượi xoã lung tung khắp người, chiếc áo ngủ ướt đẫm dính sát vào cơ thể, toàn thân chật vật không tả nổi, dường như nhất thời không thể nhìn ra được một khuôn mặt nữ nhân tuyệt sắc khuynh thành.
Dung Lạc chậm rãi bước ra khỏi chiếc ô đang che trên đỉnh đầu, từng sợi tóc vàng óng dưới ánh đèn đường toả ra ánh sáng lạnh tuyệt đẹp, khẽ vươn tay ra hiệu cho Vương Luân không được bước tới.
Dung Lạc từng bước tiến lên giữa màn mưa như trút nước, bàn tay trắng nõn thon dài duỗi ra lau mặt cho cô, nhưng càng lau càng lem nhem.
Dung Lạc ôn nhu cười khẽ, giọng nói nghe ra vô hạn yêu chiều lại dung túng:
“Lần sau đừng tuỳ hứng như vậy. Em mà bệnh tôi sẽ đau lòng lắm đấy.”
Hạ Nhi nhìn Dung Lạc, sau đó lại cúi đầu xuống không nói một lời.
Ngón tay Dung Lạc luồn qua mái tóc uớt rượt của cô, vò vò rồi trầm giọng:
“Tôi đưa em lên phòng. Ngoan.”
Dứt lời liền khom người xuống bế bổng cô lên, mặc kệ từng giọt nước mưa thấm ướt chiếc áo khoác màu xám nhạt trên người.