Lần thứ hai là anh và Tần Y cùng đi khu vui chơi bị chụp trộm.
Lần thứ ba là Ngụy Tường của nhà họ Ngụy ép anh bán lại dinh thự Vân Phong.
Tất cả đều có liên quan đến nhà họ Mạnh.
Ngoài ra, từ khi chi nhánh Giang Hải của tập đoàn Nhạn Thanh được thành lập thường xuyên gặp phải đủ loại phiền phức lớn nhỏ.
“Ông biết được bao nhiêu về nhà họ Mạnh ở tỉnh lỵ?”
Dương Thanh đột nhiên hỏi.
Quan Chính Sơn đáp: “Thế lực ở tỉnh lỵ khá phức tạp, số lượng gia tộc đông đảo.
Nhà họ Mạnh được coi là gia tộc có địa vị khá cao tại tỉnh lỵ”.
“Nghe nói nhà họ Mạnh được một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô nâng đỡ, cụ thể là nhà nào thì tôi không biết”.
“Tôi không biết quá nhiều về nhà họ Mạnh, chỉ nghe ngóng được một ít tin tức này thôi”.
Dương Thanh khẽ gật đầu, anh cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi.
Nhưng anh có thể chắc chắn nhà họ Mạnh có quan hệ với gia tộc Vũ Văn.
Mấy ngày tiếp theo sóng yên biển lặng.
Dương Thanh và Tần Thanh Tâm vẫn chưa thể tiến gần thêm một bước.
Tối nào Tiêu Tiêu cũng dính lấy Tần Thanh Tâm, hai vợ chồng không dám làm gì.
Mặc dù chưa làm gì nhưng tình cảm giữa hai người đã tốt hơn rất nhiều.
“Ngày kia anh họ của em làm đám cưới.
Mẹ em nói mai phải qua giúp đỡ”.
Tối thứ sáu, trên đường Dương Thanh đón Tần Thanh Tâm về nhà, cô đột nhiên lên tiếng.
“Chúng ta đương nhiên phải tham gia đám cưới của anh họ rồi.
Anh đi với em!”
Dương Thanh cười đáp.
Thấy cô bối rối, Dương Thanh nghi ngờ hỏi: “Em không muốn anh đi à?”
Tần Thanh Tâm nói: “Em sợ bọn họ sỉ nhục anh”.
Nghe vậy, Dương Thanh cảm thấy vô cùng ấm áp: “Chỉ kẻ yếu mới đấu võ mồm.
Em yên tâm, nếu bọn họ thật sự nói gì quá đáng thì cứ kệ họ, anh không sao đâu”.
Dương Thanh nhớ rõ lần đầu tiên rời khỏi biên giới phía Bắc trở về biệt thự nhà họ Tần, đám họ hàng nhà Châu Ngọc Thúy đã nhìn anh như thế nào.
Nhưng đối với anh, bọn họ chỉ là loại sâu kiến, không có tư cách khiến anh phải bận tâm.
“Được rồi, ngày mai mình cùng đi nhé”.
Giọng điệu của Tần Thanh Tâm hơi miễn cưỡng.
Sáng sớm ngày hôm sau, cả nhà cùng lên đường.
Tần Y lái Maserati đi đón Châu Ngọc Thúy và Tần Đại Dũng.
Ba người nhà Dương Thanh đi xe Phaeton.
Dương Thanh không ngờ nhà mẹ đẻ của Châu Ngọc Thúy ở Châu Thành.
Đi từ Giang Hải tới đó chỉ mất nửa tiếng.
“Anh từng tới Châu Thành rồi à?”
Thấy Dương Thanh lái băng băng trên đường không cần nhìn bản đồ, Tần Thanh Tâm tò mò hỏi.
Anh mỉm cười đáp: “Đâu chỉ từng tới, tập đoàn Thành Hà thuộc sở hữu của anh mà”.
Tần Thanh Tâm trợn mắt nói: “Tập đoàn Thành Hà là doanh nghiệp lớn nhất Châu Thành, nghe nói là của nhà họ Dương.
Sau khi nhà họ Dương bị hủy diệt vì đắc tội ông lớn nào đó, tập đoàn Thành Hà đã được chuyển nhượng cho người khác”.
Có thể nói địa vị của tập đoàn Thành Hà ở Châu Thành ngang bằng với một gia tộc hàng đầu.
Rõ ràng Tần Thanh Tâm không tin lời anh.
Dù cô biết anh rất giỏi, cũng rất giàu có nhưng không thể tin anh là người nắm giữ tập đoàn Thành Hà.
Dương Thanh cảm thấy bất lực, chỉ gượng cười không giải thích gì thêm.
Anh cũng đâu thể nói cho cô biết nhà họ Dương bị anh hủy diệt?
Dương Thanh lái xe theo chỉ dẫn của Tần Thanh Tâm thêm nửa tiếng nữa là tới một khu nhà khang trang ở nông thôn.
Đây là nhà của bố mẹ Châu Ngọc Thúy, sân vườn rộng hơn nghìn mét vuông.
Bên trong có hai căn biệt thự trông rất hùng vĩ.
Nơi đây có thể coi là chỗ ở tốt nhất trong vùng nông thôn này.
“Chị đến rồi ạ?”
Dương Thanh đỗ xe ở ngoài cổng, Tần Y tươi cười đi tới.
Sau lưng cô ta có một đôi nam nữ.
Cô gái khoảng chừng hai mươi ba, hai mươi tư tuổi, trang điểm rất đậm.
Chàng trai khoảng ba mươi tuổi mặc một bộ quần áo của Armani, tay đeo đồng hồ Rolex, có vẻ là một người thành đạt.
“Chị họ, em nhớ chị lắm đấy!”
Cô gái nhiệt tình chạy tới ôm chầm Tần Thanh Tâm.
Cô ta tên Trịnh Mỹ Linh, em họ của Tần Thanh Tâm, con gái của dì cô.
“Nào, Tiêu Tiêu lại đây để dì bế một cái!”
Trịnh Mỹ Linh chào hỏi Tần Thanh Tâm xong lại ôm chầm Tiêu Tiêu thơm lên má cô bé.
“Mỹ Linh, chú dì cũng tới rồi hả em?”
Tần Thanh Tâm cười hỏi.
Trịnh Mỹ Linh lập tức gật đầu: “Cả nhà em đến từ hôm qua”.
Dứt lời, cô ta chợt nhớ tới gì đó, vội kéo Tần Thanh Tâm đi lên: “Em giới thiệu cho chị một người bạn!”
“Anh ấy là Trần Anh Hào, con cháu của nhà họ Trần giàu có nhất ở Châu Thành, trong lúc học thạc sĩ đã sáng lập ra tập đoàn Anh Hào.
Nói ra anh ấy cũng giỏi như chị, đều tự lập nghiệp ngay từ khi còn học đại học”.
Trịnh Mỹ Linh nhiệt tình giới thiệu.
“Xin chào, tôi nghe Mỹ Linh kể có một người chị họ là người đẹp nổi danh Giang Hải.
Hôm nay được gặp quả nhiên vô cùng xinh đẹp!”
Trần Anh Hào mỉm cười, chủ động giơ tay với Tần Thanh Tâm.
Còn Dương Thanh đứng cạnh lại bị Trịnh Mỹ Linh ngó lơ.
Tần Thanh Tâm không bắt tay anh ta, chỉ lạnh lùng nói: “Chào anh!”
Nói xong, cô chủ động nắm tay Dương Thanh dịu dàng nói: “Chồng ơi, mình đi chào ông bà ngoại đi!”
“Được!”
Dương Thanh mỉm cười đi theo Tần Thanh Tâm.
Nhưng hai người chưa kịp đi vào đã bị Trịnh Mỹ Linh chặn lại.
“Anh trai em kết hôn, chỉ mời nhà chị chứ không mời người ngoài.
Anh ta không có tư cách vào đây”.
Trịnh Mỹ Linh lườm Dương Thanh rồi nói.
– —————————
.