Hứa Minh Tâm là phụ nữ mà còn cảm thấy Lê Minh Nguyệt rất đẹp. Cô ấy thật sự rất đẹp.
Lê Minh Nguyệt ngượng ngùng nhìn Cố Gia Huy rồi liếc mắt đưa tình, cô ta nói với vẻ nũng nịu: “Chủ tịch Trung, cảm ơn hôm qua anh đã cứu em.”
“Tôi chỉ phụ trách đưa cô tới bệnh viện mà thôi. Người cứu cô là bác sĩ Doanh, cô nên cảm ơn cậu ấy thì hơn.”
“Lát nữa em sẽ đi cảm ơn bác sĩ Doanh sau. Em muốn đến cảm ơn anh trước, thuận tiện nói cho anh nghe vài lời trong lòng.”
“Cô muốn nói với tôi cái gì?”
“Chủ tịch Trung… em thích anh. Nghe nói anh độc thân nên em muốn theo đuổi anh.
“Không cần, cô không theo đuổi được tôi đâu.”
Cố Gia Huy trực tiếp nói thẳng.
“Chủ tịch Trung, anh không cần phải trả lời em ngay. Em sẽ từ từ cố gắng, mong anh cho em một cơ hội.” Lê Minh Nguyệt vội vàng nói.
“Xin lỗi, tôi không có cơ hội để cho. Cô có thể tới chỗ bác sĩ Doanh.”
Cố Gia Huy nói một cách bình thản.
Lê Minh Nguyệt thấy anh tuyệt tình như thế thì không khỏi hạ quyết tâm.
Cô ta trực tiếp đi vào, Cố Gia Huy thậm chí còn không kịp ngăn lại.
Cô ta vội vàng đóng cửa rồi sau đó.
Vậy mà Lê Minh Nguyệt lại cởi bỏ áo khoác ngoài ra.
Bên trong không mặc gì cả.
Hứa Minh Tâm ở bên trong nghẹn họng nhìn trân trối. Cô bị sự to gan của Lê Minh Nguyệt dọa sợ, cô ta cũng đã dốc hết vốn liếng rồi.
Trời ơi.