Lần này các cao thủ của Thị Huyết Điện trong Địa Cung đều đồng loạt chạy tới, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào ông lão áo bào tím không có ngoại lệ.
Họ chịu trách nhiệm canh gác Địa Cung của Diêm La Sơn, vì sự an toàn của nơi này nên bình thường họ bị cấm ra ngoài, cũng chính vì vậy nên họ không hề biết chuyện gì đang xảy ra ở thế giới bên ngoài.
Bây giờ có người đồng ý kể chuyện bên ngoài, họ cũng vui vẻ muốn nghe, hết cách rồi, họ đã bị nhốt quá lâu.
Thấy người đứng dưới vân đài đông nghịt, hơn nữa ai cũng tròn xoe mắt nhìn mình, quan trọng nhất là ánh mắt mọi người đều mang vẻ kính nể khiến ông lão áo tím hơi lâng lâng.
“Tất cả đều do Diêm Tôn xảy ra chuyện”, dưới sự chăm chú của mọi người, ông lão lên tiếng.
“Diêm… Diêm Tôn?”, phía dưới xôn xao, trong mắt đều là vẻ kinh ngạc.
“Người ra tay chắc chắn cùng cấp bậc với Thái thượng lão tổ”, ông lão áo tím khẽ vuốt râu: “Hắn đóng giả Diêm Tôn, hạ lệnh ám sát sai cho mười mấy phân các của Thị Huyết Điện, sau đó sự việc bại lộ mới có chuyện các thế gia bao vây tấn công trụ sở chính của Thị Huyết Điện như bây giờ”.
“Sau đó thì sao ạ?”, những người phía dưới háo hức nhìn chằm chằm ông lão: “Thị Huyết Điện có khai chiến với các thế gia không ạ?”
“Khai chiến?”, ông lão áo tím cười nhạo: “Chỉ dựa vào bọn họ cũng dám khai chiến với chúng ta? Coi thường Thị Huyết Điện ta quá đấy”.
“Vậy… Vậy chuyện này cũng không thể cứ thế bỏ qua chứ ạ?”
“Đương nhiên không thể”, ông lão lại vuốt râu: “Nhưng vì thế mà Thị Huyết Điện cũng đã phải trả cái giá rất đắt, hơn chục các chủ phân các đều bị chém đầu trước công chúng”.
Shh!
Ông lão áo tím vừa dứt lời, phía dưới lập tức vang lên tiếng hít vào một hơi khí lạnh.
Bọn họ đang nói chuyện rôm rả thì Diệp Thành bên này cũng không nhàn rỗi.
Hắn như người đi chợ, dừng lại trước từng tế đàn, ngó bên này nhìn bên kia, đi đến đâu cũng đưa tay sờ cằm nhìn xem có ai đang bị trói mang trong mình huyết mạch đặc biệt không.