“Tôi có thể đi, nhưng Long Hoàng phải xin lỗi tôi!”
Dương Thanh đột nhiên nói.
Nếu không có tu vi cao thì anh đã chết vì mười hai cao thủ Thần Cảnh do Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Diệp cùng phái đi rồi.
Nể Long Phúc dốc sức cống hiến cho Chiêu Châu lắm mới chỉ yêu cầu Long Hoàng nói xin lỗi.
“Xin lỗi?”
Mặt mày Long Phúc tức khắc sa sầm, phóng khí thế mênh mông ra phủ lấy anh.
Dương Thanh cảm thấy trên vai như bị một ngọn núi to đè xuống, hai chân gần như khuyu gối sắp quỳ.
Cố gắng chịu đựng áp lực của đối phương, anh vần cứng rắn nhìn Long Phúc.
“Tôi đường đường là Hoàng Chủ của Hoàng tộc họ Long, sao có thể cúi đầu nhận lỗi với cậu được?”
Long Phúc ngạo nghễ nói: ‘Một tên nhóc miệng còn hôi sữa, chỉ vừa bước vào Siêu Phàm Cảnh như cậu mà có tư cách đó sao?”
“Cho cậu mười giây, cút ra khỏi đây đi, nghe lời thì tôi sẽ bỏ qua mọi chuyện, không thì tự gánh lấy hậu quả đi!”
Long Hoàng đang đứng bên cạnh cực kỳ vui mừng, ban đầu cho là hôm nay không chết cũng phải nhường ngôi, không ngờ Long Phúc lại trở về.
Áp lực đang đè lên người Dương Thanh trở nên mạnh hơn, cơ thể anh gần như bị ép vỡ.
Dương Thanh cảm thấy rất uất nghẹn, đây là lần đầu tiên anh uất nghẹn đến thế này từ sau khi rời khỏi biên giới phía Bắc. Đối mặt với Long Phúc, anh không hề có sức đánh trả nào.
Mấu chốt là, rất có khả năng lão ta là người của chiến vực, Dương Thanh có muốn liều mạng với lão ta cũng không được.
“Phạch phạch!”
Ngay lúc này, tiếng âm ầm vang trời xuất hiện, một chiếc phi cơ bay trên trời Hoàng tộc họ Long.
Long Phúc nhíu chặt mày, ngẩng đầu nhìn lên.
Dưới con mắt kinh ngạc của bao người, một người đột nhiên từ chiếc phi cơ bay cao mấy trăm mét tung mình nhảy xuống.