Hàn Lập và đám ngưòi vũ y thiếu nữ cũng lộ ra vẻ mặt chú ý.
“Con đường thứ nhất, đó là chúng ta cứ đi thẳng về phía trước phiến thảo nguyên này, tiến vào bình nguyên này nhiều ngày, sau đó đi ngang qua mấy nơi phồn thịnh của Ma tộc nhiều ngày, mượn truyền tống pháp trận của một số cự thành Ma tộc, liền dễ dàng tới Ma Nguyên Hải. Nhưng phiền toái duy nhất là thành thị Ma tộc này khẳng định có Tôn giả Ma tộc, thậm chí là hóa thân Thánh Tổ tọa trấn, thậm chí còn bố trí nhiều cấm chế lợi hại. Cho dù ta có Nguy Ma Châu thì nhiều lắm cũng chỉ có hai thành cơ hội vượt qua kiểm tra. Đây phải là dưới tình huống vận khí của chúng ta tốt đến mức nghịch thiên.” Lũng gia lão tổ sắc mặt không đổi nói ra con đường thứ nhất.
“Tỷ lệ chỉ có hai thành, quá thấp. Không thể đi đưòng này!” vũ y thiếu nữ nghe xong, nhíu mày, không suy nghĩ thêm phản đối.
“Uh. Diệp đao hữu nói có lý. Mặc dù con đưòng này mất ít thời gian nhất, nhưng quả thực cũng rất mạo hiểm. Ta cũng không tán thành con đường này.” Đôi mắt Thiên Thu thánh nữ chớp động mâu quang, chậm rãi lắc đầu.
Hàn Lập và đám Linh tộc không mở miệng, nhưng nhìn vẻ mặt thì hiển nhiên đều giống nhau.
Lũng gia lão tồ thấy cảnh này, không cảm thấy ngoài ý muốn, ngược lại nói thẳng ra con đường thứhai:
“Con đường thứ hai, chúng ta có thể trước tiên đi tới trung tâm thảo nguyên, sau đó dọc theo đê ngũ ma hà (dòng sông ma thứ năm) nổi danh ở Ma giới, trực tiếp tiến vào trong biển, sau đó xuyên qua vô số vùng biển, cuối cùng tiến vào Ma Nguyên Hải. Lấy sự rộng lớn của các vùng biển tại Ma giới, chúng ta hiển nhiên không lo bị cao giai Ma tộc phát hiện thân phận. Nhưng cái khó chính là trong biển có rất nhiều ma thú, chúng ta nếu gặp phải đàn thú biển hơn vạn con thì chỉ có thể chạy trối chết càng huống chi trong biển sâu Ma giới không thiếu lượng lớn thú biển hóa hình đạt tới cấp độ Ma tôn, thậm chí trong truyền thuyết còn nghe nói có thú biển đạt tới cấp độ Thánh tổ. Hơn nữa đi con đưòng này thì phải mất thời gian năm sáu năm mới tới đích.”
“Đi đường biền rất nguy hiểm. Biển ở Ma giới mặc dù ta không hiểu rõ lắm, nhưng thú biển ở Linh giới chúng ta cũng rất lợi hại, ngay cả mấy đại tộc mạnh mẽ tại Linh giới chúng ta đều phải e sợ, càng huống chi chúng ta không quen thuộc đường biển, vạn nhất đâm đầu vào trong vùng biển nguy hiểm nào đó, mạng nhỏ khi đó rất khó giữ được. Lũng huynh, con đường thứ ba là gì?” Thiên Thu thánh nữ nhướng mày, không đồng ý tiếp tục hỏi.
“Con đường cuối cùng, đó là chúng ta đi về phía Tây của phiến thảo nguyên này, tiến vào nơi hoang dã mà ngay cả Ma tộc cũng rất ít đặt chân đến. Nơi đây cũng giống như nơi man hoang ở Linh giới chúng ta, mặc dù có một sổ loại ma thú lục địa, nhưng sổ lượng ít hơn trong biển rất nhiều. Lấy thực lực chúng ta thì không cần lo lắng. Nhưng đi con đường này, muốn đến Ma Nguyên Hai sẽ mất thời gian rất dài, thậm chí còn phải xuyên qua Huyễn Khiếu sa mạc lừng danh tại Ma giới. Phiến sa mạc này là một trong mười cấm địa ở Ma giới, vô luận tu sĩ có tu vi cỡ nào, khi tiến vào trong đều bi áp chế hết chín thành tu vi. Càng đáng sợ chính là trong phiến sa mạc này, bất cứ độn thuật hay bảo bối đều không thể sử dụng, chỉ có thể dùng chân đi bộ qua” Khóe miệng Lũng gia lão tổ co quắp nói.
“Trong Huyễn Khiếu sa mạc có ma thú hoăc độc trùng gì lợi hại không?” Hàn Lập nghe xong, trong lòng vừa động, chủ động mở miệng hỏi một câu.
“Không có, mặc dù trong Huyễn Khiếu sa mạc có một số ma thú thấp giai, nhưng cho dù chúng ta bị áp chế chín thành pháp lực, vẫn dễ dàng đối phó. Thứ duy nhất tạo thành uy hiếp chính là Huyễn Khiếu ma phong nổi danh ở phiến sa mạc này. Bất quá chỉ có pháp lực chúng ta bị áp chế, còn thần niệm thì vẫn không chút tổn hại. Ma phong ngay cả khi có chút phiền phức, nhưng nếu chúng ta cẩn thận một chút thì vẫn có thể vượt qua” Lũng gia lão tổ sau khi suy nghĩ một chút, khẳng định nói.
“Đã như thế thì chúng ta chọn con đường thứ ba, chỉ cần tốn một chút thời gian là được. Lũng huynh cần gì nghiêm túc đến thế, trong đó hẳn là có ngọn nguồn gì khác!” Hàn Lập khẽ cười hỏi.
“Hàn huynh nói không sai, nếu chỉ đơn giản như thế thì lão phu căn bản sẽ không chuẩn bị hai con đường khác, sớm trực tiếp chọn con đường này. Quan trọng chính là, Huyễn Khiếu sa mạc này thật sự rất rộng, nếu chúng ta không thể bay và dùng bảo vật thì đi bộ qua khu vực này, không mất thời gian năm sáu chục năm, căn bản không thể đi hết” Lũng gia lão tổ nghe Hàn Lập hỏi, cười khổ trả lời.
“Năm sáu chục năm!” vừa nghe nói thế chẳng những Hàn Lập biến sắc, mà vũ y thiếu nữ cũng hít một ngụm lương khí.
Chỉ có Thiên Thu thánh nữ là thoáng giật mình, cũng không tỏ vẻ gì khác. Mà mấy tên Thánh Lãnh nọ cũng không tỏ gì.
Hiển nhiên đám Linh tộc này đối với tình hình Huyễn Khiếu sa mạc có chút hiểu rõ.
“Năm sáu chục năm, không được. Thời gian lâu quá. Chờ khi chúng ta tới Ma Nguyên Hải, sợ rằng ma kiếp ở Linh giới cũng sớm kết thúc. Hơn nữa thời gian càng kéo dài, trên đường càng có thể phát sinh một số chuyện không lường được.” Lúc này đây, phi phát nam tử phản đối.
“Nếu Lâm huynh cảm thấy quá lâu, vây con đường thứ nhất và thứ hai, ngươi cảm thấy cái nào tốt hơn?” Lũng gia lão tổ thản nhiên hỏi ngược một câu.
“Cái thứ nhất rất nguy hiểm, cái thứ hai mặc dù cũng có chút mạo hiểm, nhưng chỉ cần chúng ta cẩn thận một chút vẫn có cơ hội. Vạn nhất vận khí không tệ, liền không cần trêu chọc đến thú biển, thuận lợi đến Ma Nguyên Hải.” sắc mặt phi phát nam tử sau khi âm tình bất định một lát,
cắn răng nói.
“Oh. Đi bằng đường biển quả thực là một con đưòng có thể chấp nhận. Thiên Thu đạo hữu, Hàn đạo hữu, hai ngưòi các ngươi cảm thấy thế nào?” Lũng gia lão tồ vẫn chưa bình luận gì, hỏi Thiên Thu thánh nữ và Hàn Lập.
Nơi này ngoại trừ Thánh Linh trong bạch quang không nói lời nào, thì chỉ còn hai ngưòi bọn họ là tu sĩ Hợp Thể Hậu Kỳ, Lũng gia lão tổ hiển nhiên coi trọng.
“Con đường thứ hai thọat nhìn có vẻ là lựa chọn tốt nhất so với hai con đường còn lại, nhưng nếu con đưòng thứ ba có thể giảm bớt thời gian thì quà thực là một lựa chọn ổn thỏa hơn cả.” Hàn Lập khẽ thở dài một hơi, chậm rãi trả lời.
“Thiếp thân cũng hiểu biết tình hình ở đây, đi đường biển không thành vấn đề gì. Nhưng Hàn huynh có điều chưa biết, kỳ thật xuyên qua Huyễn Khiếu sa mạc cũng không cần đến năm sáu mưoi năm, có một cách có thể giảm bớt gần nửa thời gian. Chỉ cần ba mưoi năm là có thể đi qua Huyễn Khiếu sa mạc. Bất quá cho dù ba mươi năm thì đối với chúng ta cũng quá lâu.” Thiên Thu thánh nữ đột nhiên cười nói.
“Oh, có chuyện này sao. Đạo hữu không nói thì lão phu thật sự không biết việc này.” Lũng gia lão tổ nghe xong, có chút kinh ngạc, vội vàng hỏi.
“Hàn mỗ xin rửa tai lắng nghe!” vẻ mặt Hàn Lập vừa động, lộ ra vẻ cảm thấy hứng thú.