Long Tấn đang đứng bên cạnh cũng sững sờ nhìn Long Phúc.
“Hừ”
Nghe Long Hoàng nhận lỗi, Long Phúc chỉ hừ lạnh rồi nói: “Nếu tôi không nể tình bố cậu thì chỉ dựa vào việc suýt làm cho Hoàng tộc họ Long bị tiêu diệt, tôi đã đích thân giết cậu rồi!”
Trên trán Long Hoàng đổ đây mồ hôi lạnh.
Hơn bất cứ ai, lão ta biết Long Phúc đang đứng đối diện vô cùng mạnh.
Ban đầu, sở dĩ Long Phúc nhường ngôi cho lão ta là vì nghĩ cho tương lai của Hoàng tộc.
“Long Tấn, cậu câu kết với người ngoài với âm mưu lật đổ Hoàng tộc họ Long, phải chịu tội gì?”
Long Phúc sắc bén nhìn về phía Long Tấn, lạnh giọng chất vấn.
Người Long Tấn run lên, vội vàng quỳ xuống đất, căn răng nói: “Thưa Hoàng Chủ đời trước, cháu không câu kết với người ngoài, muốn lật đổ Hoàng tộc đâu ạ, cháu làm vậy là vì giúp cho Hoàng tộc thoát khỏi cảnh nguy nan thôi”.
‘Âm!’ Lão ta vừa nói xong thì cơ thể bay ra ngoài như đạn đại bác.
“Ông Tấn!”
Long Thiên Vũ thét lên.
Long Phúc vừa rồi còn ở cách đây mười mét đã đứng tại vị trí Long Tấn vừa quỳ, lạnh lùng nói: “Vì nể mặt bố cậu nên tôi mới không giết cậu vì tội câu kết người ngoài đấy!”
Hiển nhiên, lão ta không giết Long Tấn.
Long Phúc không hề đếm xỉa đến Long Thiên Vũ, sau khi đánh bay Long Tấn thì đanh mặt nhìn Dương Thanh: “Nhóc con, thiên phú của cậu rất cao, tu luyện cũng không dễ gì. Bây giờ, nếu cậu đi khỏi đây, tôi có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra, nếu không thì giết không tha!”
Trong lúc nhất thời, mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía Dương Thanh.
Dương Thanh nhìn chằm chằm vào Long Phúc, lạnh lùng nói: “Theo như tiền bối thì chẳng lẽ tôi bị Long Hoàng phái sáu cao thủ Thần Cảnh ám sát, sau đó tôi tới Hoàng tộc họ Long đòi lại công băng là lỗi của tôi sao?”
Long Phúc nhíu mày: “Cậu muốn chết sớm thế à?”