Dương Khai cảm thấy bản thân mình có lẽ không vấn đề gì.
Công pháp đặc thù hắn có Hóa Yêu Quyết, phương diện thể chất hắn cũng đủ mạnh mẽ, hơn nữa lại có lực lượng căn nguyên Kim Thánh Long, điều kiện dung hợp bí bảo Chân Long được trời ưu ái.
Nhưng chuyện này cũng không gấp được, việc tối ưu nhất của hắn ở thời điểm này, chính là tấn thăng Đạo Nguyên Cảnh!
Tấn thăng một đại cảnh giới, đủ để khiến thực lực của hắn biến hóa long trời lở đất.
Thời gian thoáng một cái, nửa tháng đã trôi qua.
Dương Khai ra khỏi động phủ, tới Linh Đan Phường, theo ước định trước đây với Khang Tư Nhiên, đi vào Linh Đan Phường làm luyện đan sư.
Mười ngày sau, khi Dương Khai luyện chế ra đủ linh đan và bước ra, Khang Tư Nhiên đã đứng chờ ở đó nở nụ cười.
– Khang chưởng quỹ.
Dương Khai hơi ôm quyền, lên tiếng chào hỏi.
– Dương đan sư, lần này cũng thật làm phiền ngươi rồi. Tâm trạng của Khang Tư Nhiên dường như rất tốt, nụ cười khiến khuôn mặt già này hằn lên nếp nhăn.
– Chỉ là việc ước định, Khang trưởng quỹ không cần để ý. Dương Khai mỉm cười nói. – Nhìn thần sắc của Khang trưởng quỹ, có phải có chuyện gì vui hay không?
– Không có, chẳng qua là hai vị đan sư mà tổng bộ sai phái đã tới từ năm ngày trước.
– Thì ra là thế.
Trong lòng Dương Khai hiểu rõ, Khang Tư Nhiên luôn lo lắng về vấn đề cung ứng đan dược của Linh Đan Phường, tất cả các đan sư trong phường trước đây đều bị đối thủ Đan Khí Các cướp đi, nếu không phải Dương Khai luyện chế mấy lần đan cho hắn, Linh Đan Phường e là sẽ phải đóng cửa. Hiện tại đan sư do tổng bộ của Tử Nguyên Thương Hội sai phái cũng đã tới, coi như là lo lắng trong lòng Khang Tư Nhiên đã được giải tỏa.
– Vậy xin chúc mừng Khang chưởng quỹ. Dương Khai mỉm cười nói.
Khang Tư Nhiên lặng lẽ cười nói: – Nếu Dương đan sư có thể tiếp tục luyện đan cho đan phường, vậy lão hủ
Dương Khai khoát tay nói:
– Khang trưởng quỹ, chuyện này ta e là không được. Ta trước kia đã nói với ngươi, ta không phải là luyện đan mà sống, sở dĩ lần trước đáp ứng ngươi, cũng bởi vì là cần đan phương mà thôi. Bây giờ nếu hai vị đan sư do tổng bộ thương hội sai phái đã tới, như vậy sau này ta cũng sẽ không đến luyện đan nữa.
Khang Tư Nhiên nghe vậy, sững sờ thở dài: – Như thế thật đáng tiếc, thật ra với bản lĩnh của Dương đan sư, nếu có thể chuyên tâm luyện đan, thành tựu sau này e là sẽ không kém so với đại sư Hoàng Phủ của tổng bộ.
Dương Khai mỉm cười.
– Nếu Dương đan sư đã từ chối, vậy lão hủ cũng không khuyên nữa, số lượng linh đan ngươi đã luyện trước đây và lần này cũng không nhỏ, cần tính thành bao nhiêu thánh tinh lão hủ sẽ cẩn thận tính toán, đến lúc đó sẽ sai người đưa đến động phủ của ngươi.
– Đa tạ. Dương Khai gật gật đầu. – Vậy tại hạ xin cáo từ.
Khang Tư Nhiên gật gật đầu, cùng Dương Khai bước ra ngoài.
Giữa đường, Khang Tư Nhiên bỗng nhiên nói: – Dương đan sư, lão hủ mạo muội hỏi một câu, ngươi có phải là rất cần các loại đan phương không?
– Không sai, Khang chưởng quỹ có sao?
Dương Khai mắt sáng ngời. – Nếu là Khang trưởng quỹ muốn bán đan phương nào mà ta không biết, ta có thể mua, phương diện giá cả chắc chắn khiến ngươi hài lòng.
Khang Tư Nhiên cười nói: – Dương đan sư có đại ân với lão hủ, nếu lão hủ thực sự có đan phương, sẽ tặng ngươi luôn, hà tất phải nói đến giá cả chứ.
– Khang chưởng quỹ không có đan phương? Dương Khai vẻ mặt ngạc nhiên.
Khang Tư Nhiên cười thần bí nói: – Lão hủ mặc dù không có, nhưng lão hủ biết có nơi có lẽ có. Hơn nữa, nếu nơi đó là thật, chẳng những có đại lượng đan phương, mà có thể còn có truyền thừa của một vị tông sư luyện đan.
– Là ý gì? Dương Khai nhướng mày.
– Như vậy đi, Dương đan sư đi theo ta, ta sẽ nói tỉ mỉ với ngươi. Khang Tư Nhiên nghĩ nghĩ, dẫn Dương Khai đi hướng về phía phòng của mình.
Không lâu sau, hai người đã vào trong phòng, Khang Tư Nhiên sai người dâng trà, lúc này mới nói liên tục.
Nghe một hồi, Dương Khai mới biết, thì ra Khang Tư Nhiên có trong tay một tin tức, biết đến tồn tại của một động phủ. Mà động phủ kia, có thể là động phủ của một vị tông sư luyện đan để lại.
Mà tin tức này, hắn đã biết từ rất nhiều năm trước, chỉ có điều thực lực có hạn, không có năng lực thâm nhập, nhưng cũng tìm hiểu rất nhiều, cũng tự mình đi dò xét qua, trên cơ bản nắm chắc tám phần là thật.
– Quả thật là động phủ của tông sư luyện đan? Dương Khai nghe vậy khiến trong lòng nóng như lửa đốt, vội vàng hỏi: – Vậy không biết là vị tông sư nào?
– Công Tôn Mộc! Không biết Dương đan sư đã từng nghe qua người này chưa. Khang Tư Nhiên chậm rãi đáp.
– Công Tôn Mộc? Dương Khai nhướng mày, hồi tưởng lại điển tịch mà mình đã xem mấy ngày trước, hình như mơ hồ thấy qua tên người này, nhưng cũng không có miêu tả tỉ mỉ.
Khang Tư Nhiên nhìn thấy thần sắc của hắn, khẽ mỉm cười nói: – Dương đan sư nếu là chưa từng nghe qua Công Tôn Mộc, vậy chắc chắn biết trong 10 vị Đế Tôn có một vị có thuật luyện đan xuất thần nhập hóa, cực kỳ đỉnh cao.
– Diệu Đan Đại Đế? Dương Khai nhướng mày.
– Không sai, trong 10 vị Đế Tôn, chỉ có Diệu Đan Đại Đế là dựa vào đan để nhập đạo, thành tựu vô thượng đỉnh phong, khiến người kính ngưỡng.
– Khang chưởng quỹ nói như thế, Công Tôn Mộc và Diệu Đan Đại Đế có quan hệ gì? Dương Khai như có điều suy nghĩ hỏi.
– Công Tôn Mộc kia, là một trong ba đại đệ tử trong môn hạ của Diệu Đan Đại Đế! Khang Tư Nhiên mỉm cười.
Dương Khai không kiềm được, mặt biến sắc.
– Vốn dĩ bí mật này, lão hủ không có tư cách biết được, nhưng những năm qua ta luôn tìm hiểu tin tức về động phủ kia, cho nên mới biết nhiều hơn một chút so với người khác. Công Tôn Mộc là đệ tử cuối cùng của Diệu Đan Đại Đế, cũng là vị nhỏ tuổi nhất, Diệu Đan Đại Đế dường như rất yêu quý hắn. Chỉ tiếc là không biết Công Tôn Mộc đã đắc tội gì với Diệu Đan Đại Đế, ba ngàn năm trước bị Đại Đế trục xuất khỏi môn hạ, cuối cùng ẩn cư ở Nam Vực, kết quả tha hương bỏ mạng, thật là đáng buồn đáng tiếc.
– Lai lịch của Công Tôn Mộc lớn như vậy, Khang chưởng quỹ sao có thể xác định đó là động phủ của hắn? Dương Khai tuy rằng trong lòng khiếp sợ, nhưng vẫn thận trọng hỏi một câu.
Khang Tư Nhiên cười nói: – Đương nhiên có nguyên nhân của lão hủ. Nói thế này, năm đó khi Công Tôn Mộc bị Diệu Đan Đại Đế trục xuất khỏi môn hạ có mang theo một người hầu, người hầu kia phụ trách chăm sóc đời sống của hắn, nhưng sau đó do tính tình của Công Tôn Mộc trở nên bất thường nên hắn bị đuổi đi. Mà tin tức lão hủ có được, chính là từ trong miệng hậu duệ của người hầu kia truyền lại.