– Tâm trạng của Tiêu đại nhân dường như không tệ. Trần Văn Hạo ngồi ở bên tay phải của Tiêu Vũ Duong nhìn hắn nghi hoặc.
Tiêu Vũ Dương mỉm cười nói: – Tàm tạm thôi, Trần huynh có ý kiến?
– Không dám không dám.
Trần Văn Hạo nhăn mặt, tỏ vẻ yếu thế. Tuy rằng hắn là cường giả của Thiên Vũ Thánh Địa, cũng có tu vi Đế Tôn nhất tầng cảnh, nhưng Tiêu Vũ Dương lại là tinh sứ của của Đế Thần Cung, đến tu vi cũng cao hơn hắn một bậc, trước mặt Tiêu Vũ Dương, Trần Văn Hạo nào dám càn rỡ gì?
– Nhưng, Phong Lâm Thành nhỏ bé này lại có nhiều võ giả có thể sống sót ra khỏi Ngũ Sắc Bảo Tháp như vậy, cũng thật khiến người khác ngạc nhiên. Cặp mắt của Phong Minh của Vô Hoa Điện quét qua đám người, dường như tìm mầm giống tốt, miệng nói: – Đoàn thành chủ thật có phúc, Phong Lâm Thành xem ra nhân tài đông đúc, lần này tuy rằng tổn thất không nhỏ, nhưng chỉ dựa vào những người sống sót này, ngày sau cũng nhất định có thể giúp Phong Lâm Thành chống đỡ một bầu trời rộng lớn hơn.
– Phong đại nhân quá khen, đều là nhờ phúc của mấy vị đại nhân! Thành chủ Đoàn Nguyên Sơn của Phong Lâm Thành cười toe toét, ngữ khí khiêm tốn dị thường.
Đúng như Phong Minh nói, lần này Ngũ Sắc Bảo Tháp mở ra tại Phong Lâm Thành, tuy rằng khiến võ giả của Phong Lâm Thành tổn thất to lớn, nhưng đây tuyệt đối là có giá trị. Trong số những người sống sót từ Ngũ Sắc Bảo Tháp trở về, ngày sau chỉ cần có một phần ngàn có thể tiến thêm một bước, cũng đủ để thực lực của Phong Lâm Thành tăng lên mấy bậc.
Hắn còn nhìn thấy Đoàn Thiên Tứ – con trai của hắn ở trong đám người, dáng vẻ thần quang rạng rỡ, hiển nhiên thu hoạch không nhỏ, sao không vui chứ?
Đúng lúc này, Đoàn Nguyên Sơn bỗng nhiên nhướng mày, từ trong lòng mình rút ra một la bàn truyền tin, thần niệm rót vào trong đó, ngay sau đó, thần sắc đại biến.
Hắn mạnh ngẩng đầu, nhìn về phía Đoàn Thiên Tứ ở trong đám người, chỉ thấy hắn gật gật đầu.
Đúng lúc này, vài đạo tin tức cũng truyền vào trong la bàn, đều là kể một chuyện như nhau, những tin tức này, tất cả đều đến tử các nhà đại gia tộc của Phong Lâm Thành.
– Đoàn thành chủ, đã xảy ra chuyện gì? Sắc mặt khó coi như vậy. Phong Minh kỳ quái nhìn Đoàn Nguyên Sơn, lên tiếng hỏi.
– Mấy vị đại nhân, việc lớn không ổn rồi.
Đoàn Nguyên Sơn nghe vậy, liền vội vàng tiến lên vài bước, cúi người hành lễ.
Phong Minh cười: – Đoàn thành chủ không cần nói chuyện giật gân, có mấy người chúng ta trấn giữ ở đây, có việc lớn gì không ổn chứ?
Cũng khó trách hắn có tự tin này, dù sao chỗ này có năm vị Đế Tôn Cảnh, trong đó lại có một vị là Đế Tôn lưỡng tầng cảnh, chỉ cần không phải một trong mười đại Đế Tôn tới tàn sát hàng loạt dân trong thành, bọn họ đều có thể ứng phó.
Đoàn Nguyên Sơn lau mồ hôi lạnh trên trán, lên tiếng nói: – Là như vậy, nơi tầng thứ hai của bảo tháp, các võ giả của Phong Lâm Thành ta đã đánh tan một đạo phong ấn, từ bên trong đạo phong ấn thả ra một con Mộc Tiêu thượng cổ!
– Cái gì? Phong Minh nghe vậy, biến sắc, hoắc mắt đứng dậy. – Chuyện này là thật sao?
– Ngàn lần chính xác, Đoàn mỗ cũng vừa mới nhận được hồi báo của các đại gia chủ, không chút trì hoãn liền bẩm báo lên.
– Mộc Tiêu, tầng thứ hai của bảo tháp có Mộc Tiêu? Thiếu phụ luôn không nói lời nào, chân mày to nhíu lại, ngạc nhiên hỏi.
Thiếu phụ này chính là Cao Tuyết Đình của Thanh Dương Thần Điện, cũng có tu bi Đế Tôn nhất tầng cảnh cường đại, có thể ngồi ngang hàng với đám người Phong Minh.
– Mộc Tiêu thật không dễ đối phó, hơn nữa lại là một con Mộc Tiêu thượng cổ. Tiêu đại nhân, chuyện này sao ngươi không nói sớm một chút? Trần Văn Hạo có chút oán trách liếc nhìn Tiêu Vũ Dương một cái.
Tiêu Vũ Dương liếc mắt, nói: – Ngũ Sắc Bảo Tháp không phải là nơi đơn giản như mọi người nghĩ. Bên trong nó có gì, đến bản thân Đại Đế cũng không thể dò xét rõ ràng, rất nhiều cấm chế phong ấn ẩn núp sâu, dù là Đại Đế đích thân tới, cũng không chắc có thể phát hiện. Mộc Tiêu được thả ra này, rất có khả năng chính là ẩn núp ở nơi bị phong ấn.
Hắn giải thích như vậy, những người khác cũng không nói gì nữa.
– Xin mấy vị đại nhân ra tay, trừ bỏ Mộc Tiêu kia, nếu không sẽ trở thành đại họa của Phong Lâm Thành ta.
Đoàn Nguyên Sơn vẻ mặt năn nỉ nhìn về phía sáu vị Đế Tôn Cảnh nói.
– Một Mộc Tiêu nhỏ bé mà thôi, Đoàn thành chủ sao sợ nó như vậy? Hơn nữa, nó đã bị phong ấn vô số năm, thực lực giảm xuống rất nhiều, không cần chúng ta ra tay, Đoàn thành chủ có thể tự mình tiêu diệt nó. Phong Minh dáng vẻ như không vấn đề gì.
Đoàn Nguyên Sơn vẻ mặt đau khổ nói: – Phong Đại Nhân có chỗ không biết, theo tin tức tại hạ nhận được, Mộc Tiêu này có thể cắn nuốt tinh hoa máu thịt của võ giả, nhanh chóng khôi phục lực lượng, còn có thể gieo rắc hạt giống tính mộc nằm trong cơ thể võ giả, đợi thời cơ thích hợp thì phá xác ra, chiếm cứ thân thể võ giả, hóa thân thành hàng vạn hàng ngàn. Trong số các võ giả của Phong Lâm Thành ta, sợ là đã có người trúng chiêu rồi.
– Có chuyện như vậy sao? Lần này, sáu vị Đế Tôn Cảnh cũng không khỏi hơi biến sắc.
– Chính xác trăm phần trăm, tin tức này là con trai ta báo cho, hắn suýt nữa bị một hạt giống trong cơ thể đồng bạn ra tay hiểm độc. Đoàn Nguyên Sơn vội vàng đáp.
– Nếu như vậy, tình huống có chút nghiêm trọng rồi. Tiêu Vũ Dương thần sắc nghiêm lại, trầm ngâm chốc lát nói: – Được, Mộc Tiêu dù sao cũng là đi ra từ Ngũ Sắc Bảo Tháp của Tinh Thần Cung ta, Tiêu mỗ cũng không thế ngồi nhìn không quản. Như vậy đi, Đoàn thành chủ ngươi trước tiên mở ra cấm chế của Phong Lâm Thành, đóng cửa thành, cho phép vào không cho phép ra. Mặt khác, yêu cầu tất cả võ giả ở đây không được rời đi, chúng ta đống cửa đánh chó!
– Tuân lệnh, đa tạ đại nhân viện trợ! Đoàn Nguyên Sơn thấy vậy mừng rỡ, liền vội vàng xoay người, lên tiếng quát lớn: – Chư vị, nhận lệnh của tinh sứ đại nhân, mời chư vị trước hết dừng lại ở đây một lát, mấy vị đại nhân có chuyện cần xử lý, đợi sau khi xử lý xong, thì sẽ để cho mọi người rời đi, xin chư vị phối hợp.
Lời vừa nói ra, quảng trường náo loạn phía dưới trong khoảnh khắc trở nên yên lặng, tất cả đều ngạc nhiên nhìn về phía Đoàn Nguyên Sơn.
Dương Khai đang dùng Âm Châu liên lạc với Mạc Tiểu Thất cũng không khỏi ngẩng đầu lên, khẽ cau mày, không biết Đoàn Nguyên Sơn và mấy vị Đế Tôn Cảnh kia rốt cuộc muốn làm gì.
Nhưng uy danh của mấy vị Đế Tôn Cảnh kia thực sự quá lớn, cho nên dù trong lòng các võ giả ở quảng trường có chút bất mãn, cũng không dám biểu lộ chút gì, đều nghe lời đứng yên tại chỗ.
Chỉ thấy trên đài cao sáu vị Đế Tôn Cảnh tụm lại, sau khi đơn giản thương nghị một phen, bốn người trong đó bỗng nhiên thoắt một cái biến mất, chỉ còn Tiêu Vũ Dương và thiếu phụ Cao Tuyết Đình vẫn ở tại chỗ.
Đúng lúc này, cả Phong Lâm Thành bỗng nhiên vù vù một trận, trong bầu trời, lập tức có thêm một lồng chụp năng lượng sáng chói, bao phủ lấy Phong Lâm Thành.