Trương Thác nhún vai: “Hai vị, sau khi chờ đợi nhiều ngày như vậy, các người vẫn có tự tin nhất định có thể bắt tôi đi sao?”
“A” Báo Săn cười lạnh một tiếng: “Tên họ Trương kia, mày cũng không cần hù dọa tụi tao, bây giờ có rất nhiều người muốn nhìn thấy tụi tao bắt mày, mở ra mộ của Lục Giả Hành. Ở nơi đó đã khiến cho rất nhiều người động lòng, thứ ở trong đó căn bản là một thế lực ăn không được. Ai thèm quan tâm nếu như Phản Tổ Minh tụi tao ăn miếng bánh đầu tiên chứ?”
“Thật thú vị” Trương Thác vươn người: “Nhưng mà tôi rất tò mò, rốt cuộc các người dựa vào cái gì để khẳng định trong ngôi mộ của ông già Lục nhất định có cái gì đó? Các người có từng nghĩ đến nếu như ngôi mộ kia chỉ là một truyền thuyết, bên trong đều không có cái gì thì Phản Tổ Minh các người sẽ có kết cục như thế nào không? Chỉ sợ là sẽ có rất nhiều người nóng lòng xem đây là cái cớ để xuống tay với Phản Tổ Minh các người. Suy cho cùng thì mộ của ông gà Lục cũng chỉ là một truyền thuyết, còn chiếc bánh kem Phản Tổ Minh các người thì thành thật đặt ở đây”
“Phản Tổ Minh của bọn tôio như thế nào cũng không tới phiên mày nhọc lòng. Tên nhóc họ Trương, tao muốn nhắc nhở mày một câu cuối cùng” Báo Săn vươn tay, vỗ vỗ vai của Trương Thác: “Nếu như mày thức thời thì hãy thành thật mà nói ra những thứ mà mày biết, để không phải chịu một chút đau khổ. Mày biết đó, mày sẽ chạy không thoát”
“Hừ” Trương Thác bĩu môi, sải bước đi lên boong tàu. Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé!
Lúc này, rất nhiều du khách đều đã ở trên boong tàu, yên lặng chờ du thuyền cấp bến.
“Cháu Trương, cháu đã đến đây khi nào, chú đã tìm cháu cả nửa ngày, còn tưởng rằng cháu đã bỏ đi không tạm biệt. Chị Tuệ còn nói không tìm thấy cháu ở trong phòng, ha ha ha” Một trận tiếng cười to truyên đến, liền thấy ông Đổng mang theo vào tên vệ sĩ, sải bước đi tới.
Chị Tuệ kia đi ở bên cạnh ông Đổng, kéo cánh tay của ông Đổng, nghe ý tứ ở trong lời nói của ông Đổng thì chị Tuệ cũng không nói cho ông ta hướng đi của Trương Thác, hơn nữa còn bịa ra một ít chuyện.
Trương Thác cũng không vạch mặt chị Tuệ, anh chào hỏi ông Đổng.
Ông Đổng bước đến: “Cháu đó, đừng có chạy lung tung, cái cảng này có rất nhiều người. Chú đã sắp xếp xe rồi, chờ một lát cháu đi cùng chú. Trước tiên đi đến khách sạn, buổi chiều sẽ có buổi lễ ghi danh, sau đó ngày mai sẽ bắt đầu thi đấu”
Thành phố nơi du thuyền này cập bến là thành phố cảng đứng thứ ba Đông Hòa, Hòa Lâm.
Nhắc tới Hòa Lâm thì thậm chí có rất nhiều người đến đây để mua xe, có thể rước một chiếc xe mới có giá rất ưu đãi.