“Huyết Khung đâu? Tới chưa?”, điện chủ phân điện thứ tám hắng giọng.
“Vừa có tin báo về, còn…còn đang ở cổ thành Thiên Táng ạ”.
“Khốn khiếp”, điện chủ phân điện thứ tám gằn lên phẫn nộ, “tên Huyết Khung đó được lắm, phân điện thứu tám của ta vì chặn Hạo Thiên thế gia mà tổn thất nghiêm trọng, còn ngươi lại trốn chui lủi ở cổ thành Thiên Táng để xem kịch”.
“Điện chủ, vậy chúng ta…”
“Nhiệm vụ là của phân điện thứ chín, hắn không đuổi theo thì ta dựa vào cái gì mà phải ra mặt”, điện chủ phân điện thứ tám lạnh giọng, “truyền lệnh dọn dẹp chiến trường, quay về phân điện thứ tám”.
“Đây…”, tất cả thống lĩnh đều nhìn sang điện chủ phân điện thứ tám, “cứ rút về như vậy thì rất khó ăn nói với Thị Huyết Điện Chủ”.
“Tên Huyết Khung đó dám ngang nhiên tính kế với ta, ta còn sợ cái gì?”, điện chủ phân điện thứ tám hắng giọng, ông ta lập tức xoay người bước vào hư không.
………
Bên trong một rặng núi lớn của thế giới người phàm, Hạo Thiên thế gia dừng chân.
“Thời gian ba phút để hồi phục linh lực”, giọng Hạo Thiên Huyền Chấn vang vọng khắp Hạo Thiên thế gia.
“Thông tin của do thám báo về”, phía này, Hạo Thiên Huyền Hải bước tới, ông ta đưa ra một miếng ngọc giản.
Hạo Thiên Huyền Chấn nhận lấy khẽ bóp để lấy thông tin bên trong đó.
Ngay sau đó, ông ta chợt cau mày, “không đuổi theo kịp, không phải chứ?”
“Chín điện chủ của Thị Huyết Điện đấu đá lẫn nhau, chuyện phân điện thứ tám bằng mặt nhưng không bằng lòng cũng là chuyện thường tình”, Diệp Thành lên tiếng, “nhiệm vụ là của phân điện thứ chín, dù có không hoàn thành nhiệm vụ thì tội cũng là ở Huyết Khung, hiện giờ phân điện thứ tám phải chịu thiệt nên sẽ không dốc hết sức nữa”.
“Vậy thì lại lợi cho chúng ta rồi”, Hạo Thiên Huyền Hải bất giác bật cười.
“Quân đuổi theo có lẽ không có nhưng phía trước vẫn sẽ có chướng ngại”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, “cho dù ở thế giới người phàm thì bất cứ lúc nào cũng sẽ có khả năng xảy ra biến cố”.
“Vây thì xuất phát thôi”, Hạo Thiên Huyền Chấn lập tức ra lệnh.
Sau đó, đúng như Diệp Thành nghĩ, phân điện thứ tám không đuổi theo.