Sắc mặt Dương Thanh càng thêm âm trầm: “Hôm nay tôi tới đây, chính là vì đòi một câu giải thích của ông đấy!”
Dứt lời, anh bộc phát ra khí thế càng khủng bố hơn, phong tỏa Long Hoàng.
Mặt mũi lão ta trằng bệch, nhận thấy được tu vi của Dương Thanh đã vượt xa mình. Nếu giao chiến, sợ là lão ta còn không cản nổi một đòn của anh.
“Dương Thanh, cậu đừng có khinh người quá đáng!”
Long Hoàng cố kìm nén nỗi sợ, cần răng nói: “Ba mươi năm trước, con trai Long Dược của tôi nhận được sự chú ý của phủ thành chủ Hoài Thành, đã được đón đi đào tạo rồi. Hiện giờ nó cũng đã tiến vào Siêu Phàm Cảnh”.
“Nếu cậu dám làm gì tôi, nó sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!”
“Cậu cũng hiểu gia tộc Cổ Võ là một thế lực thế nào mà, cậu không thể đắc tội được đâu!”
“Nếu bây giờ cậu đi khỏi đây, tôi có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra!”
Dương Thanh tỏ ra cân nhắc: “Ông có chắc là muốn dùng một kẻ đã chết để đe dọa tôi không?”
“Một kẻ đã chết?”
Long Hoàng cau mày: ‘Ý cậu là gì?”
Anh đáp: “Ngay vài ngày trước, tôi vừa giết một cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh đến từ Hoài Thành, tên của ông ta cũng là Long Dược”.
“Không biết Long Dược mà Long Hoàng vừa nói và Long Dược bị tôi giết có phải cùng một người không?”
Nghe thấy câu này của Dương Thanh, Long Hoàng trở nên thấn thờ.
“Gậu nói Long Dược đã đi gặp cậu? Còn bị cậu giết chết?”
Long Hoàng không dám tin, hỏi.
Dương Thanh mỉm cười, không tỏ rõ ý kiến: “Đúng, ông ta đến từ phủ thành chủ Hoài Thành và báo thù cho em trai ruột của mình, còn về việc ông ta có phải Long Dược ông đang nói đến hay không thì tôi không biết”.
“Không thể nào!”