Ai mà ngờ được vì khuôn mặt cô ta giống Liên Tích đến năm phần, khiến cho vợ chồng Liên gia vô cùng bất ngờ lại cảm thấy vô cùng thông cảm cho số phận đầy bất hạnh của cô gái này.
Mấy ngày đó cô ta sống trong Liên gia tự do tự tại, nhưng bởi vì tính cách thân thiện dễ mến lại xinh đẹp dịu dàng khiến ai cũng yêu quý cô ta, đối xử với cô ta như cách họ đối xử với nguyên chủ.
Vì cô ta bị mất trí nhớ, hoàn toàn không nhớ mình là ai thế nên một phút động lòng mà Liên phu nhân đã cùng Liên lão gia hội ý, sau tất cả Liên gia cũng quyết định nhận nuôi cô ta và đặt tên là Liên Kỳ.
Vân Yến cũng không hiểu vì sao Liên ba mẹ lại dễ dãi như vậy, hai người họ đều là cậu ấm cô chiêu, sống trong đại gia tộc giàu có, thế mà lại có thể dễ dàng tin tưởng một người không rõ thân phận.
Có lẽ là vì cô ta có nét giống nguyên chủ?
Ha hả, đặc biệt là Liên Kỳ còn cưới chồng rồi nữa cơ, cũng không ngờ chồng cô ta là Vương Thừa Vũ đấy.
Còn cái ảnh gia đình đó, ba mẹ nguyên chủ vốn là chiều theo ý nguyện của Liên Kỳ mà chụp, nghe nói lúc ấy cô ta mắc bệnh nặng lắm, Liên ba mẹ sợ trái ý cô ta sẽ hụt hẫng, bệnh tình sẽ nặng hơn vì thế nên mới có tấm ảnh gia đình lúc nãy mà Vân Yến nhìn thấy.
Vân Yến dùng ngón tay nghịch mái tóc màu nâu sữa của mình.
Trẻ con cũng sẽ ngửi ra được cái mùi âm mưu như trong phin truyền hình, vậy mà hai vợ chồng nhà này lại vô tư thấy sợ.
“Bé cưng, đừng giận bố mẹ nha nha nha.” Liên phu nhân cầm tay Vân Yến đáng thương làm nũng, “Bố mẹ biết sai rồi, nhưng mà bé cưng à, thương người như thể thương thân mà, bé cưng, do Liên Kỳ quá đáng thương nên mẹ mới động lòng thôi mà.”
“Đúng vây bé cưng, bố cũng thấy như mẹ vậy, Liên Kỳ đáng thương lại hiền lành, tốt bụng vô cùng, so với con chỉ có hơn chứ kh…” Liên lão gia còn chưa nói dứt câu đã bị Liên phu nhân nhéo mạnh một cái mạnh bạo sau lưng.
Đối diện với ánh mắt như ác ma của vợ, và ánh mắt đầy nghi hoặc của con gái, Liên lão gia quyết định câm miệng lại, nở nụ cười trừ.
“Khụ khụ… bố của con chỉ lỡ miệng thôi bé cưng à.” Liên phu nhân ôm ôm Vân Yến, miệng phun ra những lời sến sẩm đầy mật ngọt để dỗ dành cô
Vân Yến cam chịu nghe những lời đó, cũng không tức giận tí nào.
À, hiện tại thì cô đang đói lắm nhưng đám người này không cho cô ăn.
Biết sao giờ, thèm chocolate quá trời luôn.
Đợi bọn họ nói xong, Vân Yến cũng đã hoàn hồn lại.
“Bé cưng nghỉ ngơi đi nha, bố mẹ mới bảo người làm đem chocolate lên cho con đấy, hôm sau bố mẹ sẽ đưa Liên Kỳ đến gặp con nha.” Liên phu nhân sợ bản thân lại nói nhiều làm phiền cô, nên liền kéo Liên lão gia đi ra khỏi phòng để lại không gian trống cho cô.
Liên lão gia còn ráng nhìn lại cô một cái, nói giọng yêu thương: “Bé cưng ngủ ngon nha, mai bố lại mua thêm chocolate cho con nha nha.”
Cánh cửa sau đó liền khép lại tạo thành một tiếng động nhỏ.
Cuối cùng hai người họ cũng ngưng lảm nhảm rồi.
Vân Yến nhìn sang đống chocolate bên cạnh giường, hình như lúc nãy cô lỡ nói mình thèm chocolate thì phải.
Đờ mờ, cô thích vị diện này quá, nói một tiếng liền có chocolate.
Hệ thống đâu, mau rate năm sao cho ta.
000 bị réo tên liền ngoi lên, “Ký chủ cô nên bình tĩnh lại, tôi biết tôi có lỗi vì dịch chuyển cô ngay lúc nguyên chủ gặp nạn nhưng mà tôi không nhớ não cô bị úng nước đấy.”
“Ờ… Tìm thêm thông tin về Liên Kỳ cho ta đi 000.” Vân Yến trợn mắt, phất phất tay.
000: “…” A cô ta xem mình là thủ hạ kìa.
Người ta là trợ thủ của cô đó, cứ xem thường người ta như vậy, người ta sẽ tổn thương, sẽ giận hờn lắm đó!
“Ha hả, thứ máy móc biết tổn thương mau làm nhiệm vụ của ngươi đi, để ta nghỉ ngơi.” Vân Yến chùm chăn lại, tắt đèn đi ngủ.
000 vỗ trán, mới có bốn giờ chiều thôi mà.
Kiểu gì nửa đêm ký chủ cũng sẽ làm việc mờ ám cho coi.
_____________
Căn phòng màu đen đơn giản, đồ đạc được sắp xếp gọn gàng với những họa tiết kẻ sọc khiến người bình thường nhìn vào không khỏi có cảm giác bị áp bách.
Ở giữa căn phòng được đặt một bộ bàn ghế bằng da vô cùng cao cấp cùng chiếc Macbook sang trọng, ở góc còn có những loại bình hoa cổ quý hiếm, trên tường là những bức tranh với giá trị trên trời và hàng loạt những thứ xa xỉ phẩm khác được đặt ngay ngắn trong căn phòng rộng lớn này.
Tất cả mọi thứ nói trên đều là của Vương Thừa Vũ – Đại thiếu gia Vương gia, một chàng trai chỉ vừa hai mươi ba tuổi nhưng lại có tài năng kinh doanh kinh khủng, và nhan sắc tuyệt mỹ.
Là người tình trong mơ của các thiếu nữ trong nước hiện tại.
Tiếng bước chân vang lên từ phía phòng thay đồ, là Vương Thừa Vũ từ trong đấy đi ra, cả người hân mặc một bộ vest đen đơn giản, ngay cả cà vạt cũng một màu đen tuyền.
Khuôn mặt Vương Thừa Vũ thoạt nhìn vô cùng thư sinh, nhưng nhìn kĩ lại một chút lại thấy từng đường nét trên khuôn mặt điển trai của hắn vô cùng cao ngạo sắc bén.
Đôi mắt màu xanh thẫm, làn da trắng nõn như tuyết, nhưng nhìn hắn lại không dễ chọc tí nào, đôi mày cương nghị, mũi cao thẳng khiến người ta say mê không dứt.
Chân dài thẳng, dáng dấp cao ráo, vai rộng vững chải, khí chất cao quý mười trên mười, quả thật Vương Thừa Vũ xứng đáng được mệnh danh là nam thần.
Phía cửa chợt vang lên tiếng gõ, Vương Thừa Vũ không mặn không nhạt lên tiếng: “Vào đi.”
Âm thanh của Vương Thừa Vũ trong trẻo lạnh nhạt, vô cùng lôi cuốn.
Trợ lý bước vào, tay đẩy kính cẩn thận báo cáo: “Tổng giám đốc Vương, Liên đại tiểu thư hiện đã về nước rồi ạ.”
“Liên gia trước giờ chỉ có một mình Liên Tích là con gái, cẩn thận lời nói của cậu.” Vương Thừa Vũ thâm thúy liếc trợ lý, khiến cho cả người trợ lý cứng lại không dám ngửa mặt nhìn hắn.
Để không bị đuổi việc vô lý, trợ lý lập tức nhận lỗi về phía mình, “Vâng thưa tổng giám đốc, là do tôi ngu ngốc.”