Lục Diệp Bằng nghe được xì xầm liền quay đầu lại trừng mắt nhìn ba người họ.
Mọi người bây giờ đã hiểu ra hết mọi chuyện. Thì ra là như vậy. Người phụ nữ này thật sự là thâm độc. Vì lợi ích cá nhân mà đã hi sinh ngay cả đứa con trai của mình.
Nhìn vào thằng bé, ai cũng cảm thấy rất tội nghiệp và đáng thương hơn là đáng trách.
Lục Diệp Bằng nhìn thẳng vào một đám người cổ đông công ty ngồi gần đó, gầm lớn.
“Vậy đã rõ, vợ tôi là một người bị hại. Đáng lý tôi sẽ không giải thích,vì dù sao cả tôi và cô ấy đều đã rời khỏi công ty. Nhưng với những người chỉ biết ngồi hưởng lợi như mấy người thì buộc lòng tôi phải nói ra”.
Lục Diệp Bằng dùng đôi mắt sắc lạnh quay trở lại nhìn Dương Tiểu Vy, nhàn nhã nói.
“Tôi biết nguyên nhân cô vào công ty làm việc… Cô đừng tưởng có thể che mắt được tôi… Chẳng phải cô cũng đang làm việc cho Thái Tứ Kiệt đó sao… “
Dương Tiểu Vy trợn trắng mắt lên, cô vô thức siết chặt tay mình lại. Trong lòng không ngừng tự hỏi tại sao anh lại biết nhiều đến như vậy.
“Có muốn tôi vạch trần cô tiếp không?”
Hồi chuông cảnh báo vang lên trong đầu của Dương Tiểu Vy. Cô bây giờ đã hiểu,anh đã biết hết tất cả. Những bây giờ cô phải làm gì để bịt miệng anh ta lại đây.
Phía bên này Dương Tử Lan đột ngột lên tiếng.
“Anh Diệp Bằng! Anh sợ gì chứ, cứ nói hết những gì xấu xa của hai người họ ra, để tôi xem còn chuyện gì mà người chị yêu dấu của tôi đã qua mặt tôi nữa!”
Dương Tiểu Vy trừng mắt nhìn em gái của mình. Đến nước này ông Dương ba của hai người cũng đang đứng ở giữa rất khó xử. Lòng bàn tay cũng là thịt mu bàn tay cũng là thịt. Đứa nào cũng là con, ông cũng không biết phải bênh đứa nào. Tại sao cả hai đứa đều dính dáng cùng một người đàn ông không ra gì như Lục Diệp Minh.
Chớp mắt đã hơn hai tiếng đồng hồ và Lục Diệp Bằng đã vạch trần ra một số tội của Lục Diệp Minh cùng với Dương Tiểu Vy.
Đương nhiên, mọi chuyện còn chưa dừng lại ở đó. Lúc này đến lượt Hoắc Thiếu Tiên bắt đầu ra tay. Anh nhìn tất cả mọi người và đặc biệt là anh nhìn về phía ông bà Nghị Viên Tần, khàn giọng lên tiếng.
“Đã đến lúc rồi… “
Mai Anh nghe xong liền gật đầu, bà bắt đầu đứng lên nhìn thẳng vào các vị phóng viên, đôi mắt của bà đã hiện lên sự phẫn nộ rõ rệt.
“Lúc trước tôi chưa có câu trả lời cho mọi người,thì ngay ngày hôm nay tôi sẽ nói sự thật… Lam Lam có phải là con gái của tôi không? ” Rồi bà nhìn về phía Dương Tiểu Vy gằn mạnh từng chữ hỏi.
“Thưa cô Dương! Cô lấy đâu ra những cáo buộc,nói con gái của chúng tôi không phải là con ruột, và tôi muốn hỏi chứng cứ mà cô có vào ngày hôm đó là từ đâu ra… Của cô hay của một người nào khác”.
Mọi người im lặng chăm chú nghe phu nhân của Nghị Viên Tần nói. Có một số người bàng hoàng, và cũng có vài người đang không ngừng run rẩy trong lòng.
Dương Tiểu Vy nhìn về một người, nhưng xem ra hình như người đó không hề quan tâm đến cô. Sự tức giận khiến hai tay cuộn chặt lại. Tính đổ hết mọi tội lỗi lên trên đầu cô sao… Đừng hòng.
Nhưng trong lòng cô vẫn còn có lòng tin Lam Lam không phải là con ruột của nhà họ Tần.
“Vậy bà có chứng cứ nào xác thực cô ta là con ruột của mình không? Nếu mấy người là ba mẹ ruột thì tại sao lại bỏ mặc cô ta, dẫn đến bây giờ cô ta đã bị mù lòa nằm trong bệnh viện không có một người thân nào bên cạnh”.
“Vậy con mắt nào của cô nhìn thấy cô ấy không có người thân nào bên cạnh?” Lục Diệp Bằng lên tiếng cắt ngang lời cô ta.
An Nhiên nằm trong lòng của Lục Diệp Bằng, cô bé hiểu một chút câu nói của ba mình, liền cất lên giọng nói non nớt nhìn mọi người.
“Không có đâu,ba vẫn luôn ở bên mẹ của con. Tối nào ba cũng nằm bên trái, mẹ thì nằm bên phải… An Nhiên thì nằm chính giữa ôm ba mẹ ngủ. Ba mẹ chưa bao giờ xa nhau một phút giây nào hết”.
Câu nói của An Nhiên khiến nhiều người nghe xong đều cảm thấy gia đình họ thật ấm áp và đầy hạnh phúc. Nhưng lại khiến Dương Tiểu Vy hoàn toàn phẫn nộ trước mặt mọi người.
Không suy nghĩ, cô ta liền đến trước mặt Lục Diệp Bằng lên tiếng chất vấn anh.
“Thì ra anh bỏ mặc tôi để đến với cô ta sao? Vậy anh còn nói dối tôi là đi ra nước ngoài”.
Lục Diệp Bằng nhếch môi trả lời.
“Ở bên vợ và con của mình còn phải xin phép với hạng người như cô sao? Tôi không có rảnh, chỉ có một mình vợ của tôi mới có thể quản được tôi thôi…! Còn cô thì… Nằm mơ đi! “
“Anh… ” Dương Tiểu Vy câm nín. Cô thật sự muốn đánh chết cái tên khốn này ra.
Mai Anh nhìn sau lưng Dương Tiểu Vy buồn bực lên tiếng.
“Tại sao chưa trả lời câu hỏi của tôi…? Đừng đánh trống lãng cô trả lời cho tôi nghe… Bằng chứng nào nói cô, Lam Lam không phải là con gái của tôi.”
Bóng lưng Dương Tiểu Vy bỗng dưng lạnh toát, trong đầu đang có những suy nghĩ rất nhiều. Bà ta hỏi câu hỏi như vậy, không lẽ cô đã ngộ nhận tất cả rồi sao?
Lam Lam thật sự là con ruột của nhà họ Tần… Vậy những tờ giấy kết quả hôm trước vậy là như thế nào?
Trái tim cô như bị ai bóp nghẹn lấy, cô không biết phải trả lời như thế nào? Cô có nên khai người đó ra không?
Thấy Dương Tiểu Vy vẫn cứ tiếp tục im lặng, Mai Anh xoay người lấy ra một sắp văn kiện thật lớn đứng trước mặt các phóng viên nói lớn.
“Nếu cô Dương vẫn giữ nguyên cáo buộc xúc phạm thân phận của con gái của tôi và cho rằng những gì mình làm đang làm là đúng thì người làm mẹ như tôi sẽ cùng với cô Dương chơi tới cùng. ” Bà nói xong liền lật từ trang trên sắp văn kiện đó rồi nói tiếp. “Đây là hồ sơ lúc Lam Lam đã được sinh ra ở bệnh viện nào và còn có vụ án bắt cóc năm xưa đã được cảnh sát điều tra”
Bà đưa cho tất cả phóng viên xem hồ sơ, bọn họ truyền tay nhau với vẻ mặt rất kinh hoàng.
Một người phóng viên lên tiếng hỏi.
“Thưa bà! Như vậy cô tiểu thư đó là con gái ruột của bà thật sao…? Con gái của bà đã tìm ra vào năm sáu tuổi…? “
“Vậy bà có biết ai là người bắt cóc con gái bà không? “
Lục Diệp Bằng không khỏi nhíu mày,anh không biết hôm nay mẹ vợ sẽ đứng ra vạch trần cô ta. Còn giấy tờ phóng viên đang cầm trên tay là sao…?
Suy nghĩ một hồi, anh cũng bước đến lấy xem thử. Anh muốn biết nguồn gốc sự việc vào năm đó của vợ anh là như thế nào?
Lúc này Tần Văn Hạo nhìn ra cửa, ông liền ra lệnh cho người gác cửa.
“Mở cửa… “
Người bước vào chính bốn vị cảnh sát cùng với một người đang bị che mặt và còng tay lại.
Người cảnh sát được xem là lớn nhất nhanh chóng bước tới liền cung kính cúi đầu chào Tần Văn Hạo
“Nghị Viên Tần! “
“Chào Trung Úy Đỗ” Ông đưa tay ra bắt lấy tay anh ta rồi sau đó xoay người giới thiệu.
“Người này là Trung Úy Đỗ Bảo An là người năm xưa phụ trách đứng ra điều tra vụ bắt cóc này”
Mọi người nghe xong có chút giựt mình, nếu có cảnh sát đến đây xem ra chuyện này đã rất lớn rồi! Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, họ cảm thấy cũng phải thôi, chuyện này nếu thật sự Tần Lam Lam chính là con ruột của Nghị Viên Tần thì chắc chắn Dương Tiểu Vy sẽ trả giá rất đắc, bởi vì ai biểu cô ta đụng đến con gái cưng của ngài Nghị Viên làm gì.
Dương Tiểu Vy càng lúc càng sợ hãi, cô ta không biết chuyện lại nghiêm trọng đến mức như vậy. Cô biết gia đình họ Tần, cho dù Tần Văn Hạo có là Nghị Viên hay là giàu có đến mức ra sao. Nhưng họ cũng chưa bao giờ đụng tay đụng chân với một ai. Cô còn nghĩ lỡ như cô có nói sai thì cũng không đến mức cảnh sát có mặt trong vụ này.
Không lẽ cô đã đánh giá thấp họ.