Hệ thống hỏi: “Ngươi nhìn ra cái gì rồi?”
Nam Chi lập tức kích động nói: “Đã nhìn ra, nhìn ra rồi, cha và mẹ đều không thích nói chuyện.”
Không để ý đến đối phương, cũng không muốn nói chuyện với đối phương!
Nam Chi vừa hâm mộ vừa sốt ruột, hận không thể khiến miệng mình mọc ra từ người bọn họ, để có thể thoải mái mà nói chuyện.
Gần đây hệ thống ca ca cũng không thích nói chuyện, cô hỏi rất nhiều vấn đề, hệ thống ca ca cũng chỉ trả lời lại một câu.
Các ngươi đúng là không biết quý trọng, không hiểu được không thể nói chuyện có bao nhiêu khổ sở đâu.
Có thể nói được chính là một niềm hạnh phúc!
Hệ thống: “Nhìn kỹ lại xem.”
Nam Chi vừa ăn vừa nhìn chằm chằm vào cha mẹ, “Bọn họ đều khó chịu như vậy, tại sao không nói ra?”
Hệ thống: “Tại sao bọn họ lại như vậy?”
Nam Chi: “Bởi vì bọn họ cãi nhau?”
Hệ thống: “Vì sao bọn họ lại cãi nhau?”
Nam Chỉ: “Bởi vì bọn họ cãi nhau!”
Hệ thống:……
Đừng cản nó, đừng cản nó!
Hệ thống nghĩ ra một trò đùa quỷ quái: Có lẽ đứa trẻ này có thể dùng để nấu canh.
Hệ thống nhận ra rằng, vấn đề này đối với một đứa trẻ là quá khó.
Hệ thống từ bỏ việc truy hỏi, thật lâu sau, Nam Chi giống như một cái máy tính chậm chạp, đột nhiên lại nói với hệ thống: “Ca ca, là bởi vì bà nội với mẹ cãi nhau, cho nên mẹ mới cãi nhau với cha.”
Hệ thống: “Vậy tại sao lại cãi nhau?” Vấn đề lại vòng lại từ đầu.
Rất nhanh, hệ thống lại bổ sung: “Không vội, từ từ mà suy nghĩ, nhìn kỹ lại.” Không thể nói chuyện thì dùng mắt mà nhìn, dùng não mà suy nghĩ.
Lúc Nam Chi ăn cơm, cô nhìn chằm chằm vào cha mẹ, ánh mắt không hề che giấu, đôi mắt trừng to giống như chuông đồng.
Một lát sau, Nam Chi nói: “Bởi vì bọn họ không nói lời nào, cho nên mới cãi nhau.”
Hệ thống:……
Nói thì hay, nhưng tương đối vô nghĩa.
Từ bỏ vấn đề này thôi!
Ăn xong cơm sáng, Nam Chi lại bị bà nội đưa đi làm cùng, Lục Tấn chỉ lạnh lùng cầm áo vest mà rời đi rồi.
Thậm chí còn không nhìn Quan Hinh nhiều thêm một cái mà trầm mặt bỏ đi, Quan Hinh nhìn bóng lưng lạnh lùng của chồng, hốc mắt đã ngập nước.
Trong nhà không còn ai có thể san sẻ, những cảm xúc cô độc, sợ hãi, đau lòng đều nảy lên trong lòng, cô nằm gục xuống bàn khóc nức nở.
Mấy người hầu nhìn nhau, nhưng cũng không có ai tiến lên an ủi thiếu phu nhân.
Đêm qua xảy ra chuyện gì bọn họ đều thấy rất rõ, cánh hoa hồng trên mặt đất phải thu dọn hồi lâu mới xong.
Đúng là giàu có đến mức làm người ta líu lưỡi, người bình thường không ai dám mua bó hoa hồng đắt như vậy đâu, vậy mà thiếu phu nhân nói ném là ném.
Còn liên lụy đến bọn họ phải khom người thu dọn đại sảnh, thậm chí còn phải quỳ rạp xuống đất mà tìm nhẫn.
Chiếc nhẫn đã được tìm thấy, nhẫn kim cương lớn như vậy, nói ném là ném.
Không phải đều nói trước kia thiếu phu nhân sống rất nghèo khổ sao, thế nhưng tư thế ném đồ kia không giống người nghèo chút nào đâu!
Quan Hinh một mình khóc hồi lâu cũng mệt mỏi, trở về phòng, chùm chăn, lại chảy nước mắt mà thiếp đi.
Lục phu nhân đưa cháu gái tới công ty, để đứa trẻ chơi đùa ở một bên, bà lại bận bận bịu bịu giải quyết công việc, thi thoảng ngẩng đầu lên nhìn cháu gái.
Ngày nào cũng đem cháu gái đi theo bà cũng không ổn, cần phải giao cho người có chuyên môn đến làm, phải mời giáo viên, mời bác sĩ tới.
Làm việc được một lúc, trợ lý tới báo cáo với Lục phu nhân, “Hôm nay tổng giám đốc không có đi làm, còn rất nhiều việc cần tổng giám đốc quyết định.”
Lục phu nhân hít sâu một hơi, “Đem đến đây cho tôi, mặc kệ nó.”
Phỏng chừng là đã đi uống rượu, trước khi kết hôn, mỗi lần đoạn tình cảm này xảy ra khúc mắc hay gặp chút hiểu lầm gì, cũng đều tự ép mình tới chỗ chết, uống nhiều đến mức không khác gì một con chó chết.
Con người ai cũng có cảm xúc, nhưng mà giống như Lục Tấn, lại luôn bị cảm xúc tàn phá đến mức kiệt quệ, tổn hại quá lớn tới thân thể.
Thân thể là một chuyện, mặt khác nữa là pháo đài cảm xúc bị sụp đổ, một khi đã quen với việc trút giận, gặp phải chuyện không như ý dù là nhỏ nhất cũng sẽ trút giận dữ dội.
Bây giờ là tình cảm không thuận lợi đã mượn rượu giải sầu, về sau công việc kinh doanh không suôn sẻ, sẽ càng cáu kỉnh hơn.
Chuyện kinh doanh đâu phải là một chuyện dễ dàng, bị chèn ép khắp nơi mới là chuyện bình thường.