Thấy bộ dáng của hắn, Liễu Thành Trạch lắc đầu:
– Đây là Đại Hồi đan, có thể giúp thân thể bị thương khôi phục trong thời gian ngắn, nhất định phải mang theo, một khi bị thương có thể dùng được, đây…
Liễu Thành Trạch liên tục chỉ vào bảy tám loại đan dược, đều là loại thuốc dùng đào mạng, hắn đem đan dược bỏ vào trong lòng lúc này mới quay người lại đưa tay nhấn lên giá đỡ.
Chi nha!
Căn phòng chợt xuất hiện một khe hở.
Đi qua khe hở lại là một căn phòng rộng lớn.
– Những đan dược vừa rồi chỉ là phụ trợ, thứ trọng yếu nhất cha giấu ở nơi này!
Đi vào phòng, Liễu Thành Trạch nhìn hồ lô kim hoàng sắc đặt ở trung ương, ánh mắt toát ra vẻ hưng phấn.
– Thứ trọng yếu nhất? Chẳng lẽ nằm trong hồ lô?
Liễu Uyên có chút mơ hồ.
– Không sai, đây là tinh hoa mà cha chiết xuất trong luyện đan hơn hai mươi năm, có thể làm cho người duyên niên ích thọ, hấp thu một hớp có thể gia tăng năm năm sống lâu!
Liễu Thành Trạch cười nói.
– Tinh hoa chiết xuất từ dược liệu? Làm cho người ta kéo dài tuổi thọ? Sao con chưa từng nghe qua thứ này? Tên gọi là gì?
Liễu Uyên không nghĩ tới còn có thứ lợi hại như vậy, hai mắt mờ mịt hỏi.
– Tên gọi là gì? Ha ha, dù nói với con thì con cũng không biết, đây là Nguyên Tinh Khí, là bộ phận tinh hoa nhất của toàn bộ dược liệu!
Liễu Thành Trạch nói.
– Nguyên Tinh Khí?
Liễu Uyên không biết đó là vật gì, nhưng Nhiếp Vân vừa nghe ánh mắt chợt hưng phấn đỏ lên.
Thật sự là đi mòn giày sắt tìm không thấy, được tới không uổng phí công phu!
Trước đó hắn còn đang suy nghĩ làm sao giúp lực lượng thân thể gia tăng nhanh hơn, nhưng không nghĩ tới đột nhiên nhìn thấy thứ tốt.
Tên gọi của Nguyên Tinh khí tuy rằng rất giống Nguyên Tinh linh dịch, nhưng lại hoàn toàn bất đồng, Nguyên Tinh linh dịch là chất lỏng do thiên địa linh khí hội tụ, mà Nguyên Tinh khí là tinh hoa của nguyên tố, chỉ cần hấp thu một ngụm là giúp tuổi thọ gia tăng, nếu muốn dùng tẩm bổ thân thể, dù tầng thứ ba của Linh Tê luyện thể quyết không đạt tới đại thành cũng tuyệt đối không kém bao nhiêu.
Hít sâu một hơi, Nhiếp Vân dằn nén kích động trong lòng, thân thể chợt nhoáng lên, hiển lộ thân hình, bàn tay chộp tới đã thu lấy hồ tô trong tay.
– A?
– Nhiếp Vân? Ngươi vào bằng cách nào?
Hắn vừa hiện ra thân hình hai người Liễu Thành Trạch hoảng sợ kinh hô.
– Như thế nào, các ngươi muốn chạy trốn?
Nhìn thấy vẻ kinh ngạc của hai người, trên mặt Nhiếp Vân lộ ý cười nghiền ngẫm.
– Ta…chúng tôi không dám, Nhiếp Vân đại nhân, ngài là đại nhân bất kể tội tiểu nhân, hãy bỏ qua cho chúng tôi đi…
Liễu Thành Trạch biết nếu đối phương có thể truy tới nơi đây, khẳng định chuyện gì cũng đã biết, không tiếp tục giải thích, vì thế quỳ sụp xuống đất trực tiếp cầu xin tha thứ.
– Phải đó, Nhiếp Vân đại nhân, là ta có mắt không tròng, đắc tội ngươi, khẩn cầu ngươi rộng lòng tha mạng chó của ta một lần…
Liễu Uyên cũng vội vàng quỳ xuống, không còn vẻ cao ngạo tự đại như trước đó.
– Bỏ qua cho các ngươi? Ha ha, ta chưa bao giờ lưu lại hậu hoạn cho mình. Lúc các ngươi muốn giết ta thì nên nghĩ tới kết cục hôm nay đi!
Nhiếp Vân cười nhạt, không để ý lời cầu xin của bọn họ, bàn tay nhấn xuống!
Phanh! Phanh!
Đầu của Liễu Thành Trạch cùng Liễu Uyên chợt nổ tung, biến thành hai cỗ thi thể lạnh băng.
Chặt cỏ phải trừ tận gốc, tuy thực lực hai người này chẳng ra gì, nhưng không bảo đảm bọn hắn sẽ không đối phó người nhà của mình, khó bảo đảm bọn hắn sẽ không đi tìm kẻ càng thêm cường đại đối phó chính mình.
Người nhà là nghịch lân lớn nhất của mình, mình tuyệt đối sẽ không lưu tai họa ngầm!