Chỉ thấy ở trước động phủ có mấy chục tu tiên giả, trang phục giống nhau xem ra là cùng một thế lực. Tuy nhiên tu vị bọn này chỉ là Trúc Cơ Kỳ, đầu lĩnh cũng chỉ là một tu sĩ cảnh giới giả đan mà thôi.
Những người này đang huy động Linh khí không ngừng cuồng oanh cấm chế trước động phủ Lâm Hiên. Lúc này màn sáng màu vàng dưới sự công kích không ngừng lấp lánh đã sắp sửa tan biến.
Chân mày Lâm Hiên cau lại, trên mặt hiện ra một tầng sát khí. Khi ở Huyền Ngọc tông, hắn luôn bị mấy lão quái vật truy đuổi tới chạy như chuột, sớm đã kìm nén một bụng tức giận.
Không ngờ vừa mới trở về, lại thấy những tu sĩ cấp thấp này cũng ức hiếp động phủ khiến hắn tức giận. Việc này mà còn nhịn nổi thì sau này tất cả việc khác đành phải nhịn, lão hổ không phát uy thì sẽ bị coi là miêu bệnh sao?
Mà những người này tự nhiên là đệ tử Kiếm U cung, bởi vì tu vị quá thấp đã được hồng y nữ tử kia phân phó ở lại tìm tòi chung quanh đảo.
Động phủ Lâm Hiên vốn bố trí vô cùng bí mật, còn có huyễn thuật che đậy, nhưng xảo hợp thế nào trong những tu sĩ này có một gã sở trường về kỳ trận, lại bị hắn nhìn ra.
Có điều phía trước động phủ lại có một cấm chế, đám tu sĩ phải hao hết sức của chín trâu hai hổ, mắt thấy cấm chế sắp tán loạn thì thanh quang lóe lên rồi một thiếu niên tướng mạo bình thường nhưng vẻ mặt âm lãnh hiện ra.
Vô số thần thức đảo qua người thiếu niên, khi pháp hiện người này là tu sĩ Ngưng đan hậu kỳ, nhất thời chúng tu sĩ trở nên hoang mang cùng hoảng sợ liếc sang nhau rồi ngừng công kích, khoanh tay ngoan ngoãn mà đứng.
Đầu lĩnh là một người lão giả áo xám, lúc này tròng mắt đang không ngừng chuyển động, ban đầu lão cũng nghi ngờ nơi đây chính là một động phủ của một cao nhân nào đó.
Nhưng có Nguyên anh lão quái là Khổ đại sư làm hậu thuẫn thì còn có cái gì phải sợ. Có điều người tính không bằng trời tính, Khổ đại sư cùng hai vị thống lĩnh sau tiến vào băng sơn lại chưa thấy trở ra mà hình như chủ nhân động phủ này đã trở về.
Nhìn thấy vẻ mặt Lâm Hiên đằng đằng sát khí, lão tự nhiên rõ ràng đại họa cách bọn hắn không xa.
“Tiền bối xin bớt giận, chúng vãn bối chỉ là vô tình xúc phạm, ta chính là chấp sự của Kiếm U cung, nhận lệnh của cung chủ tới nơi đây thực hiện nhiệm vụ. Có điều bất kính xin tiền bối bỏ quá cho.” Lời lẽ của lão giả áo xám không kiêu ngạo cũng không tự ti, Kiếm U cung ở Thất Tinh đảo Vân hải chính là thế lực lớn đếm được trên đầu ngón tay, thần thông của cung chủ thông thiên triệt địa, đã là đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kì.
Cái này gọi là mượn da hổ làm cờ, đối phương biết lai lịch của bọn họ thì khi hành sự cũng phải có điểm kiêng dè.
Ý định cảnh báo này của lão vốn không sai nhưng lại không chút tác dụng đối với Lâm Hiên. Qua trang phục, hắn đã nhận ra bọn này và lão giả Nguyên anh kỳ mặt mũi xấu xí kia chính là một bọn Kiếm U cung gì đó. Lão quái Aguyên anh thì đã gây thù hận rồi, sao hắn có thể để cho bọn này chạy về mà báo tin.
Khóe miệng Lâm Hiên lộ nụ cười nhạt, không nói gì mà phất tay áo bào một cái, một vùng hào quang bay vút ra cuốn lấy bốn gã tu sĩ đứng gần nhất.
Những tu sĩ kia quá sợ hãi, hai gã đem Linh khí tế ra, còn hai người khác thì quay đầu bỏ chạy, đáng tiếc đều là phí công. Thần niệm Lâm Hiên thúc dục một hồi, hào quang lập tức phân thành hai, trong đó một mảnh hóa thành một cơn lốc đem hai tu sĩ đang định chống cự cuốn vào.
Hai cái Tiểu kiếm và Ngô câu được tế ra căn bản không chút tác dụng, rất nhanh bị cơn lốc thổi văng ra hai bên rồi bên trong truyền ra những tiếng kêu thảm thiết, nhất thời huyết nhục bắn đầy trời.
Âm thanh thê lương khiến cho hai tên tu sĩ đang chạy sắc mặt trắng bệch, tốc độ độn quang rõ ràng tăng nhanh, Lâm Hiên duỗi tay điểm một cái, đạo hào quang đang đuổi theo chợt bắt đầu biến hóa.
Tên không trung xuất hiện một cánh cung bằng linh quang rực rỡ, rồi linh lực tụ thành hai mũi trường tiễn phát ra, thế đi như điện dễ dàng bắn tới cắm vào thân thể hai người. Sau đó trường tiễn lập tức bốc thành hỏa diễm đem thi thể bọn họ thiêu thành tro bụi.
Thấy cảnh này đám tu sĩ còn lại sắc mặt khó coi tới cực điểm, lập tức các đạo độn quang nổi lên bỏ chạy tứ tán.
“Nguyệt Nhi, ta giao cho cô, một tên cũng không để cho thoát. ” Lâm Hiên không muốn dây dưa thêm với đám binh hèn tướng nhát này.
“Thiếu gia yên tâm.”
Một đạo bạch quang từ trong tay áo Lâm Hiên bay ra hóa thành một vị thiếu nữ diễm lệ, thân hình duyên dáng yêu kiều.
Với thực lực Nguyệt Nhi dư sức đối phó bọn này, Lâm Hiên yên tâm bay vào động phủ.
Phía sau truyền đến những thanh kêu thảm thiết, mơ hồ còn có kim thiết vang lên, đã có vài tu sĩ ngã xuống trong tay Nguyệt Nhi. Cái gọi là chó cùng cắn giậu, những Kiếm U cung tu sĩ biết tách ra thì hy vọng chạy trốn gần như không có. Thế là những người này đem Linh khí lục phù tế ra bắt đầu vây công Nguyệt Nhi.
Chỉ thấy Thú Hồn Phiên tỏa ra ma khí cuồn cuộnm rất nhanh đã đem đám tu sĩ bao bọc vào bên trong. Rồi những tiếng gào khóc thê lương cùng những tiếng thét kinh hãi vang xa khắp một vùng.
Lúc này Lâm Hiên đã ở trong động phủ, thời gian có hạn nên hắn nhanh chóng lấy đi những bảo vật quan trọng. Ngắn ngủi một nén nhang Lâm Hiên đã thu thập xong, khi hắn tới đi linh thú phòng thì vẻ mặt trở nên kinh ngạc.
Trong này trống rỗng! Tiểu gia hỏa kia đã không cánh mà bay.
Ánh mắt đảo qua lập tức phát hiện trong góc thạch thất có một quả cầu tròn đường kính hơn thước. Hắn đi tới cúi xuống nhặt lên.
Quả cầu này phát ra ánh sáng bạc rực rỡ, vô cùng mềm mại, chính là cái kén do tiểu gia hỏa kia nằm ngủ mấy năm này kết thành. Kén này lại bị nứt một đường hẹp dài, hiển nhiên là tiểu gia hỏa kia đã từ bên trong chui ra.
Hiện tại nó chạy đi nơi đâu? Lâm Hiên dùng thần thức tìm tòi nhưng không phát hiện được gì, điều này có chút kỳ quái. Hắn với nó đã nhỏ huyết nhận chủ, chỉ cần không quá xa thì có thể cảm ứng được.
Tuy nhiên bây giờ nếu chậm trễ, ba Nguyên Anh Kỳ lão quái mà tìm tới cửa thì hắn sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Thò tay nhét vỏ kén kia vào túi trữ vật, Lâm Hiên hóa thành một đạo độn quang bay ra ngoài động.
Bên ngoài mây trắng gió mát, sắc trời vạn dặm trong xanh, thân ảnh Nguyệt Nhi phiêu diêu trong không trung nở nụ như hoa hàm tiếu. Không cần nói thì cũng biết những gia hỏa xui xẻo kia đã bị nàng giết sạch. Nguồn: http://thegioitruyen.com
“Thiếu gia “
“Ừm” Lâm Hiên gật đầu rồi hướng qua Nguyệt Nhi:”Chúng ta mau đi”
Chủ tớ hai người hóa thành một đạo kinh hồng bay qua đi.
Hai lão quái vật và ả Hồng Lăng nữ la sát kia chắc chắn sẽ ở lân cận tìm tòi. Lâm Hiên không chút nào dám ngừng nghỉ, liên tục bay qua vô số đảo nhỏ. May là trên người hắn có một mảnh hải đồ khu vực này.
Căn cứ theo hải đồ thì các đảo lớn cách xa nhau khoảng tới mười vạn dặm, bên trong lại có vô số vân thú. Nếu cứ trực tiếp phi hành thì vô cùng nguy hiểm.
Muốn rời xa nơi đây thì cách hữu hiệu nhất là thông qua truyền tống trận ở Thương Thúy Đảo để tới hải vực khác. Nhưng với tâm cơ của mấy lão quỉ cũng có thể đoán được điểm này. Vì vậy hắn phải tới được nơi đó trước bọn họ, nếu không sẽ như là cá nắm trong rọ.
Nghĩ tới đây, Lâm Hiên cùng Nguyệt Nhi đem Thú Hồn Phiên tế ra, chủ tớ hai người thi triển Hợp Độn Thuật, tốc độ nhanh như bão tố có thể sánh với Nguyên Anh kỳ lão quái bay đi.
Vừa độn quang thỉnh thoảng Lâm Hiên lại lấy ra đan dược nuốt vào phục hồi pháp lực, trên đường hắn cũng gặp Vân thú ngăn cản nhưng đều là cấp rất thấp không đáng kể. Hơn nữa cũng có vài tu sĩ lướt qua nhưng thấy tốc độ độn quang kinh người như của lão quái nguyên anh kỳ thì bọn họ đều sợ hãi tránh xa.
Liên tục phi hành một ngày một đêm trong vân hải, cuối cùng một tòa đảo khá lớn hiện ra trước mắt Lâm Hiên.
Phóng tầm mắt nhìn nhìn ra, từng dãy sơn giả nhấp nhô xanh biếc. Lần đầu rời U châu đến đây cũng là nơi này. Có chút cảm khái nhưng Lâm Hiên nhanh chóng hóa thành một đạo độn quang bay tới khu vực Tây Nam.
Đây là hòn đảo lớn nhất ở hải vực này, phường thị cũng thiết lập ở đây. Lâm Hiên từng qua một lần nên khá quen thuộc, không bao lâu phường thị đã hiện ra trong tầm mắt.
Lâm Hiên hạ xuống lấy ra một viên ẩn linh đan nuốt vào, lại thi triển Thiên Ma Nghĩ Dung Thuật dịch dung biến thành một trung niên tu sĩ tướng mạo lạ lẫm, có tu vị ngưng đan sơ kì rồi tiến vào phường thị.
Thời khắc này hắn tự nhiên không có tâm tình đi dạo quanh các cửa tiệm mà trực tiếp tới thẳng trung tâm phường thị.
Nơi này có một lầu các không lớn lắm, nhưng khiến người kinh ngạc là toàn bộ được xây bằng ngọc phỉ thúy. Có thể thấy rõ Thất Tinh đảo Vân Hải này giàu có vượt xa so với U Châu.
Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ nghĩ ngợi rồi bước nhanh tới.
Chỉ thấy trên đỉnh kiến trúc có một bảng hiệu cực lớn, mặt trên viết mấy chữ rồng bay phượng múa: “Thuấn Tức Các”
Không phải là nói huênh hoang, truyền tống trận bên trong các này quả thật có thể đem người ngay lập tức truyền xa vạn dặm. Đây chính thần tích của thượng cổ tu sĩ mà bây giờ sớm đã thất truyền, may là trong thất đảo đều có một cái cổ truyền tống trận được bảo tồn hoàn hảo đến nay.
Chỉ thấy ở hai bên lầu các có không ít tu sĩ cung kính trang nghiêm đứng đó, Đa số có tu vị Trúc Cơ Kỳ, ở hòn đảo cấp hai nho nhỏ này cũng được xếp vào hạng cao thủ. Có thấy thấy rõ truyền tống trận được coi trọng bảo vệ như thế nào.
Lại nói mỗi lần truyền tống đều mất tới mấy ngàn tinh thạch, cho nên dù là đệ tử danh môn đại phái, nếu có chuyện quan trọng cũng sẽ không xa xỉ đến đây. Khách nhân rất ít nên bọn họ khá rảnh rỗi. Đột nhiên trước mắt xuất hiện một trung niên xa lạ, các tu sĩ kia phóng ra thần thức một chút dò xét, vẻ mặt ngay lập tức trở nên vô cùng cung kính.
“Hoan nghênh tiền bối giá lâm, đây là vinh hạnh của bổn các, không biết người muốn tới nơi nào, bổn các nhất định khiến người vừa lòng.” Vừa lên tiếng là một nữ tử vận bạch y chừng hai bảy hai tám, mặc dù thanh xuân sắp trôi qua nhưng nhìn vẫn toát ra vẻ kiều mị, nhất định là đệ tử Diễm Ảnh môn.
Lâm Hiên chỉ cười cười mà không nói, nàng kia cũng biết điều, y phục khẽ lay động thoăn thoắt dẫn đường mang Lâm Hiên vào Thuấn Tức Các.
Kiến trúc nơi này diện tích vừa phải, ở trung tâm có một truyền tống trận tinh xảo sừng sững.
Lâm Hiên cơ duyên xảo hợp đã dùng qua thượng cổ truyền tống trận vài lần, tự nhiên nhận ra nên trên mặt lộ vẻ hài lòng.
Bạch y nữ tử vô cùng khôn khéo cầm tới một cái ngọc giản: “Tiền bối, bên trong ghi lại những hải vực bên cạnh, không biết người muốn truyền tống đến tòa đảo nào?”
Lâm Hiên không nói gì mà đem thần thức nhập vào ngọc giản.
Bên trong quả nhiên có một hải đồ giản lược, các đảo được đánh dấu cũng không nhiều xa nhất cũng chỉ là mấy vạn dặm, lại chỉ có đúng một tòa đảo cấp ba.
Lâm Hiên chân mày cau lại: “Nơi này không thể đi thẳng tới Thất Tinh đảo sao?”
“Thất Tinh đảo? Tiền bối khéo giỡn rồi, chúng ta ở nơi chỉ là hoang vu hẻo lánh. Khoảng cách tới Thất Tinh đảo ít nhất gần trăm vạn dặm, truyền tống trận này mặc dù thần kỳ nhưng cũng không thể nào tới được.”
“Thì ra là thế.” Lâm Hiên gật đầu, hắn mở miệng muốn nói điều gì đột nhiên cảm ứng được một luồng linh áp vĩ đại đang tiến đến nơi đây.
Home » Story » bách luyện thành tiên » Chương 201: Kiếm tiên chi thương