Anh ta rướn người nhìn xung quanh hồ nước, thật ra anh ta cũng không biết mình đang tìm cái gì, chỉ biết không ngừng tìm kiếm nhưng lại không thấy có gì bất thường cả, sóng nước xung quanh không hề động, chỉ có vùng bên dưới đài phun nước bên cạnh núi giả là nổi sóng.
Lúc này, anh ta mới yên tâm hơn, nhẹ nhàng lau mồ hôi tuôn ra trên trán.
Ngay lúc anh ta chuẩn bị rời đi thì đột nhiên có một tiếng kêu hoảng sợ vang lên bên tai, sau đó anh ta lại nghe thấy âm thanh vang dội kia, giống như có người vừa rơi xuống nước vậy.
Bên cạnh đột nhiên truyền tới tiếng hô đầy kinh hãi của rất nhiều ngời, thật sự có người đã rơi xuống nước.
Liễu Tiểu Quyền không chút nghĩ ngợi, lập tức quăng đôi giày thể thao đắt tiền kia ra, chạy lấy đà rồi nhảy thẳng vào hồ nước, nước trong hồ lạnh như băng, cho dù anh ta vẫn còn mặc quần áo nhưng vẫn cảm nhận được sự lạnh lẽo đó vẫn len lỏi qua áo khoác, xông vào trong người khiến anh ta phải rùng mình.
Tiếng la thất thanh kia lại vang lên, hiển nhiên những người vây xem cho rằng lại có người rơi xuống nước nữa rồi.
Lúc người trên bờ còn đang rối ren, Liễu Tiểu Quyền đã nổi lên mặt nước, anh ta túm được vạt áo sau lưng người kia, sau đó nhẹ nhàng nâng lên, nhanh chóng bơi về phía bờ.
Lúc này một lại có một con ếch nhảy lên lưng anh ta, cái cảm giác nhớp nháp kia khiến anh ta không thoải mái, thậm chí còn thấy hơi buồn nôn, anh ta khẽ cau mày, dùng sức cựa quậy người, lúc này, tay phải anh ta đang ôm em gái, tay trái còn phải quạt nước, căn bản không rảnh để hất con ếch kia ra.
Cũng may đám người vây quanh chủ động đưa tay ra kéo em gái lên, anh ta liền tàn bạo dùng tay phải hất con ếch ra khỏi người, lúc này anh ta mới biết, phiền phức tới rồi.
“Rắn kìa!” Một bà mẹ trẻ tuổi đứng bên hồ la lớn.
Quả thật là một con rắn lục, cái đầu tam giác bẹp của nó dường như đang nói cho mọi người biết, ta có độc đấy. Liễu Tiểu Quyền đã không còn nhiều thời gian nữa, anh ta chỉ có thể liều mạng quơ mạnh tay để hất con rắn như hất con ếch kia.
Không có hiệu quả, anh ta biết con rắn này đã cắn vào tay phải mình.
Cảm giác đau xót không thể nào ngăn cản ý muốn leo lên bờ, cuối cùng, anh ta cũng bò lên được, nhìn gạch sứ đầy màu sắc trên mặt đất, anh ta mừng rỡ vì sống sót sau tai nạn.
Cơn choáng váng kéo tới, cánh tay phải nặng nề như bị rót chì vào.
Anh ta lại hôn mê bất tỉnh.
Tới lúc tỉnh dậy, anh ta thấy mình đã nằm trên chiếc giường trắng như tuyết quen thuộc, đầu tiên là anh ta giơ tay phải lên, rất bình thường, cuối cùng, Liễu Tiểu Quyền cũng thở ra một hơi, ít nhất thì tay vẫn không bị phế. Nhưng khi anh ta nhìn kĩ thì lại không thấy vết thương trên tay phải kia đâu, vì vậy anh ta lại giơ tay trái lên, cho rằng mình nhớ nhầm.
Trên tay trái cũng không hề có vết thương nào cả!
Chuyện gì thế này, anh ta kinh hoảng ngồi bật dậy, mờ mịt luống cuống nhìn xung quanh, lại nghe thấy mẹ đứng ở cửa thở dài.
“Cái thằng nhóc chết tiệt này, lúc nào mới khiến mẹ bớt lo được đây.” Sau đó chính là tiếng cửa đóng sập vào, mẹ tức giận đi ra ngoài, tiếng bước chân vang lên ầm ầm.
“Vết thương đâu? Vết thương đâu?” Hiện tại trong đầu Liễu Tiểu Quyền chỉ có vấn đề này.
Đột nhiên, anh ta lại cảm thấy bối rối, nếu không có vết thương, vậy em gái đâu rồi? Không lẽ vừa rồi chỉ là giấc mơ thôi?
Liễu Tiểu Quyền lập tức mở cửa phòng ra.
Người trong phòng khách ngạc nhiên không hiểu ra ra sao, nhìn hành vi quái dị của cậu sinh viên đã tốt nghiệp đang vô cùng chật vật này, không biết anh ta muốn làm gì.
Còn Liễu Nhứ Nhi thì đang ngồi ở bàn ăn, cắt bò bít tết chín bảy phần ra.
Cả căn phòng đều tràn ngập mùi thịt khiến người ta ngây ngất.
Liễu Tiểu Quyền vội vã chạy tới bên cạnh em gái, lúc thì sờ sờ mặt cô bé, lúc lại kéo nhẹ tay cô bé, cuối cùng cũng xác nhận em gái không sao cả.
Tới tận bây giờ, anh ta mới có thể yên lòng được.
“Anh ơi, anh sao vậy?” Liễu Nhứ Nhi ngây ngô hỏi.
Liễu Tiểu Quyền chậm rãi ngồi đối diện cô bé, vô cùng ôn hòa nói: “Lo ăn phần của em đi, hỏi nhiều như vậy làm gì?”
Liễu Nhứ Nhi nghịch ngợm le lưỡi, không thèm để ý đến anh ta nữa.
Mẹ ở bên cạnh tức giận nói: “Mau đi tìm việc làm đi, suốt ngày ở nhà chỉ biết lên cơn thôi!”