Nó dường như là một loại lễ hội nào đó khi đường phố được trang trí bằng những đồ trang sức và ruy băng màu xanh lá cây.
Chợ đông quá nên y không thể nhìn rõ nên đưa Khước Tạ Lăng ra khỏi biển người và đứng cạnh một quầy hàng trống nhắn tin cho Airen vị trí của họ.
Y quay sang người nhỏ bé bên cạnh và nói: “Cô ấy sẽ đến đây bất cứ lúc nào”, nhưng nhận thấy đứa trẻ đang nhìn chằm chằm vào một con rồng sang trọng ở quầy bán đồ chơi trẻ em.
Y nhẹ nhàng huých Khước Tạ Lăng, hỏi: “Cháu có muốn không?”
***
Khước Tạ Lăng thu hồi ánh mắt, yên lặng lắc đầu.
Nó chưa bao giờ có đồ chơi và có lần nó hỏi Gấu Xám là nó bị nhốt trong tủ cả ngày nên không dám hỏi lại.
Ôn Tần Khê không biết cậu bé dễ thương này đã trải qua những gì dưới tay thợ săn kho báu tham lam đó, nhưng đôi mắt của cậu bé đã nói lên rất nhiều điều.
Không cần suy nghĩ kỹ, y lập tức mua món đồ chơi sang trọng rồi cúi xuống trước mặt Khước Tạ Lăng với nụ cười rạng rỡ.
Điều chỉnh giọng nói của mình thành phiên bản hoạt hình cao độ, Ôn Tần Khê hỏi: “Này đồ lập dị, cậu có thể dẫn tôi đi cùng được không?” trong khi di chuyển món đồ chơi sang trọng trước mặt cậu bé, “Tôi cần một ngôi nhà mới, vậy cậu có thể đưa tôi đi cùng không?”
Khước Tạ Lăng nghĩ điều đó thật ngớ ngẩn nhưng cậu lại cười một cách dễ thương và che miệng lại.
Thấy đứa nhỏ không có phản ứng, Ôn Tần Khê lại điều chỉnh giọng nói, vừa đưa con thú nhồi bông vào mặt đứa bé, nói: “Xin chào.”
Với món đồ chơi ngay trên mũi, Khước Tạ Lăng không thể từ chối nhiệt tình ôm con rồng sang trọng trong khi lẩm bẩm: “Cảm ơn”, với một nụ cười hiện lên trong mắt.
Ôn Tần Khê vỗ đầu, còn muốn nói cái gì, lại bị một thanh âm quen thuộc ở phía trên cắt ngang.
“Tử ca cái quái gì vậy? Ngài đã bắt cóc con của Thượng tướng…đợi đã, Thượng tướng không có con hay…hả…phải không?” Airen, người đang lúng túng xem cảnh này, nói.
Những điểm tương đồng giữa vị tướng và đứa trẻ đó quá rõ ràng nhưng vị tướng này là một người độc thân và không có vụ bê bối nào xảy ra sau lưng.
“Của anh ấy không phải của anh ta, anh ấy chỉ trông giống anh ta thôi,” Ôn Tần Khê vội vàng phủ nhận trong khi bế Khước Tạ Lăng lên và đặt cậu bé vào lòng Airen, “Đây là dì Airen. Cô ấy sẽ trông chừng cháu khi chú bận.”
Khước Tạ Lăng nhìn người phụ nữ xa lạ cao như tòa nhà chọc trời và nói: “Vậy cháu có thể gọi cô ấy là dì nhưng cháu không thể gọi chú là chú?”
“Đúng, bởi vì cô ấy đã già.” Ôn Tần Khê nhếch mép cười nói.
Airen đánh vào vai Ôn Tần Khê phàn nàn: “Ngài nói ai là già hả?”
“Aiyo…xin lỗi Airen. Cô là-,” y nói nhưng không thể nói hết câu khi phát hiện một nhóm binh lính đang sàng lọc đám đông.
Rõ ràng những gì họ đang tìm kiếm có nghĩa là đã đến lúc phải lên đường.
Ôn Tần Khê cúi đầu dìu hai người ra khỏi chợ, mới đi được hai bước, liền nghe thấy có người hét lên: “Phượng Tử dừng lại ngay!”
“Mang cậu bé đi, tôi sẽ đánh lạc hướng bọn họ.” Ôn Tần Khê nói, đẩy bọn họ vào một con hẻm tối tăm, sau đó biến mất trong đám người.
Airen muốn nói điều gì đó nhưng Phượng Tử đã biến mất.
“Chú ấy sẽ ổn chứ?” Khước Tạ Lăng quan tâm hỏi khi Airen đi tới cuối con hẻm.
“Chú ấy sẽ ổn thôi. Giữ chặt nhé,” cô nói, đẩy Khước Tạ Lăng ra sau trước khi khéo léo trèo qua tường.
Trong khi cả hai đang trốn thoát, Ôn Tần Khê đang chen lấn qua đám đông cùng một nhóm lính đang đuổi theo y.
Y rất biết ơn về thể chất phù hợp của nhân vật nếu không nếu đây là bản thân ngốc nghếch của y thì y đã bị bắt rồi.
Nhóm binh sĩ không thể theo kịp y và chỉ có thể yêu cầu hỗ trợ và dự phòng đó chỉ có thể là một người.
Khước Nhiên Triết không biết từ đâu xuất hiện và bắn súng lên trời với tiếng nổ lớn khiến đám đông giải tán.
Ôn Tần Khê nghe được tiếng súng vang dội, vô thức cúi xuống, chỉ thấy Triết Thượng tướng đang cất vũ khí chạy về phía mình.
“Chết tiệt!” thề Ôn Tần Khê đá một xe chở đầy dưa hấu chặn đường Thượng tướng.
Cứ thế, y tranh thủ thời gian kéo nhiều thứ khác nhau vào con đường hẹp để chặn kẻ truy đuổi nhưng ai ngờ Thượng tướng lại tháo mặt dây chuyền ra và biến thành một con rồng đen khổng lồ bay lên trời để bắt lấy y.
“Cái quái gì vậy!” Ôn Tần Khê vừa nhìn vừa chạy vừa hét lên.
Làm thế nào là công bằng được?
Không còn lựa chọn nào khác, Ôn Tần Khê lao vào tòa nhà gần nhất mà không thèm nhìn.
Thở một cách nặng nề, y dựa vào cánh cửa đóng kín trong khi chửi thề trong lòng.
Y biết chẳng bao lâu nữa quân lính sẽ đuổi kịp y và y vẫn còn một con rồng giận dữ đang bay lượn phía trên tòa nhà.
Y thận trọng bước sâu hơn vào tòa nhà và thấy một nhóm phụ nữ đang trang điểm và mặc trang phục đang chuẩn bị cho lễ hội thị trấn.